Con người và những niềm tin thông thường:
Con người là một sinh vật sống có trí khôn, nhờ trí khôn mà chúng ta
xây dựng được nền văn minh. Tuy nhiên không hiểu vì đâu, trong não con
người lại có những vết lõm của tư duy. Nếu chịu khó quan sát, chúng ta
sẽ thấy rất nhiều điều con người mặc nhiên cho là nó đúng, ít ai chịu
đặt câu hỏi để đi tìm hiểu ngọn nguồn đúng sai.
Đây chính là những niềm tin thông thường, rất nhiều niềm tin thông
thường lại là sai lầm. Những niềm tin thông thường sai lầm như những sợi
dây vô hình trói buộc loài người vào bể khổ của trần gian.
Cách mạng suy tưởng và văn minh:
Cách con người tưởng tượng vũ trụ trước thời Nicolaus Copernicus
Cách mạng suy tưởng là tiền đề của cách mạng tư tưởng. Cách mạng tư
tưởng là bệ phóng cho cách mạng thực ở ngoài xã hội. Có cách mạng tư
tưởng đúng mới có cách mạng xã hội đúng.
Con người cần có cách mạng tư tưởng, cần cãi vã, thậm chí “giết nhau” trong tư tưởng để ngoài đời không phải giết nhau.
Châu Âu đi vào con đường văn minh như ngày nay cũng bắt đầu bằng cuộc
cách mạng suy tưởng. Lịch sử Châu Âu cho ta thấy, suốt hơn 1000 năm,
Châu Âu chìm đắm trong đêm trường trung cổ với niềm tin rằng Chúa sáng
tạo ra thế giới, trái đất là trung tâm của vũ trụ, mặt trời phải quay
quanh nó. Đó là một niềm tin bất biến, một điều tuyệt đối đúng, không
cần phải tranh cãi. Niềm tin đó là tiền đề để các vị Vua dựa vào Chúa mà
cai trị, nô dịch dân chúng.
Châu Âu bắt đầu cuộc cách mạng suy tưởng với một con người nhỏ bé
nhưng có trí tuệ suy nghĩ độc lập: Nicolaus Copernicus. Ông đã suy tưởng
với câu hỏi “tại sao trái đất quay quanh mặt trời mà không là ngược
lại”? Sự suy tưởng của ông dẫn đến nhận thức đúng về vụ trụ là trái đất
phải quay quanh mặt trời, điều mà ngày nay đã trở thành kiến thức khoa
học hiển nhiên. Cuộc cách mạng suy tưởng này đã đưa đến sự đánh đổ thần
quyền, mở ra kỷ nguyên khai sáng, đưa Châu Âu tiến vào thời đại văn minh
rực rỡ như ngày nay.
Phương Uyên và cuộc cách mạng suy tưởng ở Việt Nam:
Câu nói của Phương Uyên tại phiên tòa hôm qua có thể sẽ đi vào lịch
sử: “Tôi không cần giảm án. Tôi chỉ cần toà xử đúng người đúng tội. Tôi
cho rằng chống ĐCS không phải chống phá đất nước, dân tộc. Các ông đừng
đánh đồng”.
Lý luận gãy gọn, sắc bén, có sức mạnh ngàn cân, không gì lay chuyển
nổi! Trong tòa án bưng bít, em đứng cô độc giữa một rừng cường quyền
nhưng em đã không sợ, tiếng nói em là chân lý; không ai, không thế lực
nào cãi được. Có chăng là ngụy biện lòng vòng hòng né tránh. Theo tôi, chỉ những ai thiểu năng trí tuệ hay không biết nhục vì miếng ăn mới dám nói.
Em đã đánh đổ niềm tin “thần quyền” mang tên ĐCS ở Việt Nam!!!
Mối quan hệ giữa Đảng và tổ quốc không chỉ đến lúc này mới đặt ra.
Vấn đề này từ lâu đã được nhiều chuyên gia pháp lý, nhiều nhà đấu tranh,
nhiều luật sư đặt ra. Tuy nhiên, với Phương Uyên nó đã thành quả bom nổ
tung, thổi bay vỏ bọc giả dối, ngụy biện mà ĐCS uy quyền tuyệt đối lâu
nay cố tình lập lờ đánh lận con đen, bôi trát đủ thứ “vôi vữa” rẻ tiền
dựng lên.
Câu cuối “Các ông đừng đánh đồng” như một lời mắng từ sự hào sảng của
tuổi trẻ, của trí tuệ đối với sự mê muội, sự ngụy biện và lợi ích thấp
hèn.
Kể từ đây, những ngụy biện kiểu: “yêu nước là yêu CNXH”; “Đảng là tổ
quốc; đảng là đất nước”; “chống Đảng là chống nhân dân, chống đảng là
có tội”;… sẽ không còn đất dung thân.
Hãy tiếp bước Phương Uyên:
Chúng ta hãy nối tiếp tiếng nói Phương Uyên, hãy chung ta thúc đẩy
một cuộc cách mạng suy tưởng. Hãy làm cho người dân, càng nhiều càng tốt
bắt đầu băn khoăn với những điều lâu nay họ luôn cho là đúng hay thờ ơ:
Đảng và Tổ quốc có là một? Để Đảng và nhà nước lo liệu có đúng? Tại sao
ông TBT dân không bầu mà lại có nhiều quyền đến thế? Nước ta có phải là
một nước độc tài không?....
Từ những câu hỏi như vậy sẽ làm bật dậy cuộc cách mạng suy tưởng,
người dân sẽ biết đâu là chân lý, đâu là sự thật; đâu là ngụy tạo dối
trá. Đây chính là quá trình khai dân trí.
Nhớ Trần Huỳnh Duy Thức:
Trong cuốn sách “Trần Huỳnh Duy Thức & con đường nào cho Việt Nam”,
ông Trần Huỳnh Duy Thức, sau khi phân tích những bế tắc của đất nước,
cũng đã đề xuất một cuộc cách mạng suy tưởng với nội dung lấy quyền con
người làm trọng tâm. Ông cho rằng hãy dẫn dắt dân chúng suy tưởng về chủ
đề “quyền con người” với những câu hỏi “quyền
con người là gì? Tại sao quyền con người cần được bảo vệ trên hết và
bình đẳng? Tại sao quyền con người có trước nhà nước? Tại sao chính
quyền được lập ra là nhằm bảo vệ quyền con người? Tại sao bảo vệ quyền
con người sẽ dẫn đến sự thịnh vượng cho dân tộc?....
Từ những câu hỏi trên sẽ dẫn đến cuộc cách mạng suy tưởng về quyền
con người và chính nó sẽ là bệ phóng cho cuộc cách mạng dân chủ. Thật
đáng tiếc là điều đó chưa kịp diễn ra thì ông đã bị chính quyền bắt giam
với án 16 năm tù. Không phải tự nhiên ông bị án nặng đến thế? Chính
quyền biết ông là người có trí tuệ, có chiến lược nên án dành cho ông
rất nặng là điều dễ hiểu.
Và cũng thật đáng tiếc, ông Lê Thăng Long cùng PT CĐVN với sứ mệnh
tiếp nối cuộc cách mạng suy tưởng này nhưng cho đến nay vẫn chưa được
dân chúng nhận ra cái thâm ý mà ủng hộ, cổ võ để PT lớn mạnh như kỳ
vọng.
Nguyễn Văn Thạnh
https://danluan.org/tin-tuc/20130817/nguyen-van-thanh-phuong-uyen-va-cuoc-cach-mang-suy-tuong
---
-

Ơn Đảng, ơn Chính phủ
Phạm Chí Dũng
Đời người chỉ sống có một lần, nhưng
không phải lần nào có được niềm vui òa vỡ như ngày hôm nay – 16/8/2013.
Ngày hôm nay, một dấu ấn lịch sử đã khởi chứng bởi cái tên Phương
Uyên – người con gái vô cùng nhỏ nhắn nhưng lại thượng tôn cho tinh thần
sót lại của cả khối trẻ già yêu nước trên rẻo đất chữ S.
16/8 – ngày hôm nay – có thể và cần được trân trọng lưu giữ như một
dấu mốc lịch sử của cuộc khai sinh ra Xã hội dân sự ở Việt Nam.
Tất cả những gì mà hàng trăm người yêu chuộng tự do và dân chủ đã
phải trả giá trong cái nắng gắt của đất trời Long An, cùng những hành
động còn kém sự thô bạo đôi chút của chính quyền địa phương này trong
việc ngăn chặn mọi người tham dự một phiên tòa được coi là “công khai”,
cuối cùng đã góp một phần không nhỏ cho công bằng và tự do của Phương
Uyên và mức giảm hơn nửa án của Nguyên Kha.
Đó cũng là tất cả những gì mà những người yêu chuộng dân chủ và nhân
quyền ở bên kia Thái Bình Dương đã làm cho Việt Nam, giúp cho các nhà
lãnh đạo Đảng và Chính phủ của Việt Nam nhìn lại một chân lý: không có
chế độ vĩnh viễn, chỉ có nhân dân trường tồn.
Ơn đảng, ơn Chính phủ! Điều đó tôi đã muốn thốt lên từ lâu, nhưng ngày hôm nay mới có dịp được thổ lộ.
Sự xác quyết kịp thời và tạm hợp lòng dân của những người cầm giữ vận
mệnh chính thể đã giúp kềm giữ phần còn lại của điều được gọi là “lòng
tin chiến lược” nơi dân chúng, giúp cho xã tắc có thêm một chút hy vọng
vào tương lai không đổ nát bằng vào triển vọng “đối tác toàn diện” với
“kẻ thù số một”.
Phép thử đầu tiên và rất quan trọng đã tạm lắng, sau hành động của
người đồng hương của Nguyên Kha gợi cho người đồng hương của Bản tuyên
ngôn nhân quyền nhớ lại dĩ vãng Hồ Chí Minh – Harry Truman.
Bỏ qua tất cả những gì thuộc về tiểu tiết, Nguyên Kha và Phương Uyên
xứng đáng được tôn vinh như những người trẻ tuổi đi tiên phong và chịu
trả giá trong chấn hưng dân trí, phục hưng tinh thần dân tộc của một tổ
quốc đang bị mất mát quá nhiều niềm tự hào và bản sắc riêng vốn có của
nó bởi những bóng ma lạ lẫm ngoài biển Đông.
Nhưng với những con người đang chung sức vì một tương lai của Việt
Nam thì không có gì lạ lẫm. Một ngày trước phiên xử phúc thẩm 16/8, tôi
đã chứng kiến nhà văn Nguyễn Tường Thụy nghẹn nước mắt khi đối diện với
người con gái mà ông tha thiết muốn nhận làm con nuôi. Hai cha con chỉ
cách nhau một tấm kính, nhưng tiếng “Cha!” của Phương Uyên lại bị ngăn
cản bởi không gian của cả một trại tạm giam. Không gian ấy cũng có thể
trở thành một khoảng trống đen thẫm mênh mông của một nhà tù tương lai.
Vậy mà, làm sao có thể tả nổi, chỉ một ngày sau, những con người chưa
từng quen biết ấy đã có thể ôm choàng lấy nhau, chia với nhau từng giọt
nước mắt tuôn lên khuôn mặt chứ không bị nuốt vào trong tim.
Cuộc sống vốn dĩ có những gam màu khó tả và đột ngột như thế, những
khoảnh khắc hiếm thấy của một đời người. Đời người lại chỉ có giá trị
nếu người ta biết sống và biết thụ hưởng những gì mà quyết định sống của
mình mang lại.
Tôi vẫn nghĩ rằng những người đang đấu tranh cho dân chủ và nhân
quyền ở Việt Nam, bất kể giai tầng và tôn giáo, có ít nhất một lý do để
chung sống: sự đồng cảm và chia sẻ. Tôi đã chứng kiến nhiều trường hợp,
từ những người hoàn toàn xa lại, đã trở thành ruột thịt với nhau chỉ
trong khoảnh khắc của cảnh ngộ.
Nhưng điều kỳ lạ mà không thể lý giải được là dường như Đảng và Chính
phủ đã làm nên kết quả kỳ diệu ấy. Họ đã biến cái phi hiện thực thành
hiện thực, làm cho vô cảm trở nên xúc cảm đậm đà nơi dân chúng trong
cảnh ngộ – điều khác hẳn với thói quen và não trạng vô cảm quan chức
ngày càng tràn ngập trong xã hội và chốn quan trường.
Ơn Đảng, ơn Chính phủ! – một lần nữa tôi thốt lên xúc cảm đó, khi
chứng kiến những con người xa lạ đang ôm lấy nhau mà khóc, mà cười, mà
vui mừng như điên dại.
Không thể nói khác hơn, tự do của Phương Uyên là một chiến thắng ban
đầu của phong trào dân chủ ôn hòa ở Việt Nam, cũng là kết quả cho những
tích tụ không mệt mỏi từ 11 cuộc biểu tình chống Trung Quốc ở Hà Nội và
Sài Gòn vào giữa năm 2011, hình ảnh “người nông dân nổi dậy” Đoàn Văn
Vươn vào đầu năm 2012, và cũng phải “tính sổ” việc nhiều người hoạt động
dân chủ và nhân quyền đã thuộc về vòng lao lý trong nhiều năm qua,
trước khi thuộc về một thế giới tươi đẹp hơn rất nhiều.
Trong số những người còn đang phải chịu sự thuộc về một cách đầy
khiên cưỡng ấy, không thể quên và sẽ gần gũi nhất về thời gian xử án là
luật sư công giáo Lê Quốc Quân. Nếu có thể phơi bày cảm xúc nào về câu
chuyện kỳ quặc này thì có lẽ chúng ta nên cầu nguyện cho bà thẩm phán Lê
Thị Hợp mau chóng bình phục sức khỏe từ cơn cảm mạo bất thường, để Quân
có thể được đưa ra xét xử với cái án treo như Phương Uyên đã nhận.
Ở Việt Nam và trong hiện tình đương đại, một án treo chính trị vẫn
cần được chấp nhận một cách không quá khe khắt, dù không một thân nhân
gia đình nào được tham dự phiên tòa, dù rằng tính minh bạch của một
phiên tòa như thế vẫn luôn là một chủ đề còn bị “treo” trong cặp mắt
phán xét của giới nhân quyền quốc tế.
Nhưng trên tất cả, vào ngày hôm nay, Xã hội dân sự đã có lý do để
sinh sôi trên miền đất hoang cằn. Những người yêu chuộng nó, những nhà
tranh đấu và nhân sĩ như Lê Hiếu Đằng và các bạn trẻ cần tới nó để hướng
đến một Việt Nam tránh đổ nát và tránh cả đổ máu trong tương lai, nên
lấy ngày 16/8 như một dấu ấn kỷ niệm cho sự hình thành, yêu thương và
trưởng thành.
Ơn Đảng, ơn Chính phủ!
P. C. D.
Nguồn: http://www.rfa.org/vietnamese/ReadersOpinions/grateful-to-the-party-08162013091130.html
-------
Sinh Viên Nguyễn Phương Uyên:
Tôi nghĩ hành động của mình nhỏ bé thôi... tôi vui mừng (ra khỏi nhà tù) và tự hào vì đã cống hiến cho đất nước, khơi dậy lòng yêu nước của các bạn trẻ, để họ không còn vô cảm nữa.”
TUỔI HAI MƯƠI ĐI LÀM
LỊCH SỬ

Cháu Phương Uyên! Bác vui vì cháu đó!
Tuổi hai mươi, lịch sử cháu viết nên
Ta dân Việt, lấy yêu nước làm nền
Quyết Độc lập, Tự do và Hạnh phúc!
70 năm dưới bầu trời chen chúc
Cái nôi này là mảnh đất Việt Nam
Nó với ta quí báu hơn bạc vàng
Mỗi chỗ đó làm nhà cho con cháu!
Đau đớn thay vì tin theo cờ Máu…
Tên giặc Hồ đày cả nước…lầm than
Đảng bán dân, bán cả Ải Nam quan
Bán Bản Giốc, dâng Hoàng, Trường yêu mến…
Hỡi Tuổi Trẻ! Vì Quê hương dâng hiến!
Tấm thân này cho trọn nghĩa công dân
Đuổi xâm lược, đuổi Thái thú ngu hèn
“Đi chết đi đảng Cộng Việt bán nước!”
Tay trong tay, nhắc lại lời thề ước:
“Chúng con đồng lòng
Bảo vệ Mẹ Việt Nam
Dù hiểm nguy, dù lửa đạn, gian nan…
Quyết sống mái với giặc thù phương Bắc!”
Chúng con chung lưng và xiết tay thật chặt
Quyết giữ gìn Mẹ Việt đến muôn năm
Lòng chúng con trong sáng tựa trăng rằm
Bởi đã sống với muôn ngàn hãnh diện!”
Bác cầu mong Tuổi Trẻ Việt vững tiến
Giữ sơn hà khỏi bọn quỉ xâm lăng
Trống trận Hà Hồi còn rung chuyển mặt trăng
Việt Nam mãi Độc lập và Dân chủ!
GS Bút Xuân Trần Đình Ngọc
Cựu Dân Biểu VNCH (1971-1975)
0 comments:
Post a Comment