Trong
cuộc viếng thăm chính thức Việt Nam ngày 9 tháng 5 năm 1961, Phó Tổng
Thống Mỹ Johnson đã đề nghị việc gửi Quân Đội Mỹ sang tham chiến tại
Việt Nam. Tổng Thống Diệm đã bày tỏ quan điểm chính phủ Việt Nam rất
biết ơn sự viện trợ quân sự và cố vấn Mỹ. Nhưng với việc gửi Quân Đội Mỹ
đến Việt Nam ông đã cương quyết từ chối và nói:
“Nếu
quý vị mang Quân đội Mỹ vào Việt Nam, tôi phải giải thích thế nào đây
với dân tộc tôi? Với người dân Việt, hình ảnh hãi hùng của Quân đội Viễn
chinh Pháp còn hằn sâu trong tâm trí họ. Sự can thiệp của bất cứ quân
đội ngoại quốc nào vào Việt Nam cũng đem lại sự bất lợi cho Việt Nam. ”
6-Sự
vĩnh viễn ra đi của Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã gây xúc động sâu xa và
niềm thương cảm lớn lao nơi các lãnh tụ Á Châu thời đó. Tổng Thống Trung
Hoa Dân Quốc Tưởng Giới Thạch đã than thở: “Người
Mỹ có trách nhiệm nặng nề vụ ám sát xấu xa này. Trung Hoa Dân Quốc mất
đi một đồng chí tâm đầu ý hợp. Tôi khâm phục ông Diệm. Ông xứng đáng là
một lãnh tụ lớn của Á Châu. Việt Nam có lẽ phải mất 100 năm nữa mới tìm
được một nhà lãnh tụ cao qúy như vậy. “
7-Hơn
nữa, cái chết của Cố Tổng Thống Diệm cũng đã làm cho các lãnh tụ Á
Châu, đồng minh của Mỹ phải giật mình và đặt vấn đề. Chính Tổng Thống
Hồi Quốc, Ayub Khan, đã nói thẳng với Tổng Thống Nixon: “Cuộc
thảm sát Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã khiến các lãnh tụ Á Châu chúng tôi
rút ra được một bài học khá chua chát: Đồng Minh với Mỹ thật nguy hiểm!
Có lợi hơn nên đứng thế trung lập. Và có lẽ hưu ích hơn nữa khi là kẻ
thù của Hoa Kỳ ” http://vi.wikipedia.org/wiki/Ng%C3%B4_%C4%90%C3%ACnh_Di%E1%BB%87m
Lập
trường của ông Ngô Đình Diệm rõ ràng là vì Quốc Gia,Dân Tộc không muốn
làm “tiền đồn” cho ai cả vì sẽ phải lệ thuộc quá nhiều vào viện trợ Mỹ,
và sẽ làm cớ cho Liên Xô và Trung Cộng nhảy vào xâu xé Việt Nam mà thôi.
Nhân định về cuộc chiến VN từ 1945-1963 Tổng Thống Ngô Đình Diệm và Nhận định cuộc chiến của ông cố vấn Ngô Đình Nhu.
“Chúng
ta đã biết chính sách xâm lăng của Trung Hoa đối với Việt Nam là một
chính sách liên tục và bất biến của tất cả các chế độ của Trung Hoa vì
nó phát sinh từ một nhu cầu đất đai cần thiết cho sự phát triển của
Trung Hoa. Mang phương pháp độc tài Đảng trị của Cộng Sản, cũng như
phương pháp độc tài nào khác để lãnh đạo quần chúng, thì theo một cơ
thức mà chúng ta đã biết, quần chúng sẽ phản ứng bằng cách hướng về bất
cứ cá nhân hay tập thể nào phất cờ giải phóng để che đậy thâm ý xâm lăng
của mình. Trong điều kiện đó, các nhà lãnh đạo Cộng Sản áp dụng phương
pháp độc tài đảng trị ở Việt Nam, sẽ đương nhiên tạo hoàn cảnh thuận lợi
cho
Trung Cộng xâm chiếm Việt Nam lúc thời cơ đưa đến.
Nói một cách khác, phương pháp lãnh đạo độc tài Đảng trị sẽ suy nhược hóa sức đề kháng của dân tộc đối với kẻ xâm lăng.”
(Trang 142 ấn bản điện tử).
Nhận định của ông Ngô Đình Nhu về sự lệ thuộc của đảng CSVN v ới Nga và Tàu như sau :
“Nhưng,
họ chỉ có thể thoát ra ngoài vòng ảnh hưởng của hai khối để lãnh đạo
công cuộc phát triển của dân tộc, như chúng ta nêu lên trong câu hỏi đầu
mục này, nếu các điều kiện sau đây được họ nhận thức rõ rệt:
1.- Bản chất thực tế của cuộc tranh chấp giữa Nga Sô và Tây phương.
2.- Thâm ý chiến lược của Nga Sô
3.- Cuộc đồng minh với Nga Sô, đã hết hiệu lực đối với Nga Sô, khi mục đích phát triển của Nga Sô đã đạt.
4.-
Lý thuyết Các-mác Lê-nin là một phương tiện tranh đấu và phát triển của
Nga trước đây, cũng như là một phương tiện tranh đấu và phát triển của
Trung Cộng ngày nay.
5.- Sự đồng minh với Cộng Sản phải được chấm dứt kịp thời khi nó không còn hiệu lực đối với dân tộc.
6.-
Đối với dân tộc Việt Nam, Trung Hoa của Mao Trạch Đông, cũng như Trung
Hoa của các triều đại Nguyên, Tống, Minh, Thanh là một đe dọa truyền
kiếp.”(Trang 109 ấn bản điện tử)
Nhưng khốn nổi phe CSVN thời đó không suy nghĩ ra vấn đề mà họ chỉ tuân hành các chỉ thị của Cộng Sản Quốc Tế mà thôi.
“Chúng
ta chưa có một tài liệu hay một triệu chứng nào chứng tỏ rằng các nhà
lãnh đạo miền Bắc hiện nay đã nhận thức các điều kiện trên. Ngược lại,
các thơ loại chính trị của miền Bắc còn đang ca tụng như là những chân
lý những giá trị tiêu chuẩn chiến lược và giai đoạn mà Nga Sô đã bỏ. Như
thế thì có lẽ dân tộc chúng ta còn phải bất hạnh mục kích các nhà lãnh
đạo miền Bắc của chúng ta tôn thờ như một chân lý, một lý thuyết mà Nga
Sô và Trung Cộng chỉ dùng làm một phương tiện tranh đấu và Nga Sô bắt
đầu sa thải khi mục đích phát triển đã đạt.”
Sự
phân chia đất nước theo Hiệp định Genève 1954 là do các nh à lãnh đạo
Miền Bắc chạy theo chủ nghĩa CS. Muốn chấm dứt chiến tranh thì giới lãnh
đạo Miền Bắc phải độc lập ,phải thấu đáo nguyện vọng của cộng đồng dân
Việt và sau cùng là phải thấu đạt các ý đồ của các cường quốc tham chiến
(trang 109)
“Trong
hoàn cảnh mà cuộc tranh chấp giữa Nga Sô và Tây phương chi phối nặng nề
hành động chính trị của các quốc gia nhỏ, lập trường Cộng Sản, lệ thuộc
Trung Cộng, của các nhà lãnh đạo miền Bắc, đương nhiên gây phản ứng của
Tây phương và sự phân chia lãnh thổ cũng không tránh được.
Như
vậy, tư cách Cộng Sản của các nhà lãnh đạo miền Bắc là một điều kiện
thuận lợi giúp cho người Pháp thi hành những toan tính chính trị của họ ở
Việt Nam. Và lập trường Cộng Sản lệ thuộc Nga Sô và Trung Cộng là một
nguyên nhân của sự phân chia lãnh thổ Việt Nam, trong khung cảnh chính
trị của thế giới, sau Đại chiến thứ hai, do sự tranh chấp giữa Nga Sô và
Tây phương chi phối.”
II
-Dự án hiệp thương có phải là phản bội đồng minh(Mỹ) hay đâm sau lưng
chiến sĩ như lập luận của một số người có ác cảm với gia đình họ Ngô.
Đây
là một sự kiện lịch sử cần được xem xét cẩn thận,không nên vội lên gân
và kết tội một cách vội vã là anh em ông Diêm muốn hiệp thương (thoả
hiệp) với cộng sản hay là đâm sau lưng chiến sỹ.Bởi vì xét cho cùng thì
1972 tại sao Hoa Kỳ thương lượng với Trung Cộng thì được, còn hai miền
cuả Việt Nam gánh chịu bao đau thương do chiến tranh thì không được
thương lượngvới nhau trong tình Dân Tộc.(Khác với tình thế hiện nay
,2009 CSVN quyết tâm cai trị dân VN bằng đường lối độc tài sắt máu,không
chấp nhận đối thoại và đối lập thì lại có một số người định chạy theo
đường lối Hoà Hợp Hoà Giải bịp bợm của chúng!)
Nhận định về ông Ngô Đình Diệm của Minh Võ nhà khảo cứu lịch sử đã viết như sau:
“Dưới
ánh sáng của những sự kiện lịch sử vừa nêu, nhìn lại dĩ vãng, chúng tôi
thấy sách lược đấu tranh mà hai anh em ông Diệm toan tính áp dụng tại
Việt Nam trước khi các ông bị giết rất có cơ sở, và đáng lý nó đã phải
thành công. Và nếu nó thành công thì miền Nam Việt Nam với danh xưng
Việt Nam Cộng Hòa sẽ tồn tại trong một thời gian khá lâu: hoặc có thể
thống nhất một cách vinh quang như nước Đức. Bằng không thì tối thiểu
cũng tồn tại trong phú cường giống như Nam Hàn hay Đài Loan.”
“Còn
thời 1962–1963 thanh thế của ông Diệm hơn hẳn ông Hồ. Nếu ông Diệm chịu
liên hiệp là liên hiệp trong thế mạnh. Hãy tạm lấy một ví dụ đơn giản
là hòa tan dung dịch có hai màu đối chọi; xanh đậm (Diệm) với hồng lạt
(Hồ). Màu nào đậm hơn sẽ lấn át và thắng màu lợt. Dĩ nhiên thực tế chính
trị phức tạp hơn, vì còn mưu sâu của con cáo nổi danh hơn người. Nhưng
về điểm này ông Diệm đã có kinh nghiệm từ những bài học lịch sử nói trên
với cộng sản. Hơn nữa ông Diệm không phải là một chính khách non nớt,
không biết rõ đối phương như người ta tưởng.”
“Vì
những lý do trên, theo ý kiến chủ quan của tôi, nếu, vâng, nếu, một chữ
nếu không có trong lịch sử! nếu anh em ông Diệm không bị chết, và việc
hiêp thương giữa hai miền Nam Bắc được thể hiện vào thập niên 60 thế kỷ
trước, thì chẳng những Hoa Kỳ đã không phải đổ 2 triệu quân vào Việt Nam
khiến hơn 58 ngàn lính Mỹ chết mà Việt Nam cũng tránh được một cuộc
chiến tương tàn làm trên 3 triệu tử vong.”
Có nhiều ý kiến của người Việt Quốc Gia chưa đồng ý với nhận định của Minh Võ một cách hoàn toàn :
a-
Họ chưa đồng ý là khi đưa ra đề nghị “Hiệp Thương” chưa chắc là ông
Diệm ở vào thế mạnh hơn so với CSBV vì CSQT thì yểm trợ cho miền Bắc hết
mình ,còn Hoa Kỳ vừa viện trợ vừa o ép miền Nam đi theo ý họ, đề nghị
Hiệp Thương đưa ra quá sớm,dể gây cú sốc cho đồng minh Hoa Kỳ vốn rất
cứng ngắc , độc đoán không bao giờ nghe lời đề nghị của bất cứ ai mà họ
chỉ làm theo quyền lợi Mỹ theo từng giai đoạn thời cuộc.
b-
Nên nhớ cuộc thương lượng về 1 giải pháp Hiệp Thương thời điểm đó chĩ
mới bắt đầu,hiện không còn tài liệu nào được công bố nên chưa hiểu rỏ
nội dung , ý muốn của mỗi bên ra sao,nên cũng không thể nói “Mèo nào cắn
mĩu nào” vì cả hai bên đều có kinh nghiệm già dặn không dể gì ông Diệm
chịu Hiệp Thương mà chịu phần thua thiệt đâu.Vã lại thái độ cứng rắn ,uy
dũng của ông Diệm ngay cả khi bị CS bắt năm 1945 mà cũng không chịu
khuất phục thì làm sao với thế ngang ngửa ông Diệm lại chịu thua
thiệt.Không nên đem thành bại mà luận anh hùng,dù sao thì sự can đảm cuả
ông Diệm dám xem xét vấn đề Hiệp Thương dù không có sự đồng ý của Mỹ
quả là 1 hành
động đáng khâm phục hơn là chê trách. Vả lại trong thời điểm 1972 khi
Hoa Kỳ thương lượng với Trung Cộng để mưu tìm hoà bình cho cuộc chiến
thì không thể nào nói TT Nixon là phản quốc (Hoa Kỳ) vậy tại sao ta lại
vội vả lên án ông Ngô Đình Diệm có ý phản bội quốc gia.
c-
Có người cả nghi thì cho rằng Hồ là con cáo già trong khi hai bên thảo
luận mà tung tin ra ngoài ,lập mưu nầy để mượn tay Mỹ hãm hại ông Diệm
vì vậy mà Mỹ bật đèn xanh cho các tướng lãnh giết ông Diệm vì không theo
đúng đường lối của Mỹ.Xin thưa đó là lập luận cuả CS,muốn đánh bóng Hồ
và hạ uy tín của ông Diệm mà thôi. Ông Diệm đã nhờ trưởng đoàn Ba Lan
trong ủy hội Kiểm Soát Đình Chiến là Mieczyslaw Maneli và còn có đại sứ Ý
Giovanni d’Orlandi và đại diện của Vatican tại Việt Nam là Đức Cha
Salvatore D’Asta cùng nhiều người khác nửa để làm trung gian thương
lượng, đồng thời Ông Diệm , ông Nhu cũng đã công bố 1 cách bán chính
thức,bán công khai cuộc Hiệp
Thương nầy thì rỏ ràng hai ông đã lượng định kỷ càng và không quá ấu
trỉ về chính trị như một số người lầm tưởng. Hoa Kỳ thì có nhiều kinh
nghiệm trận địa chiến ,nhưng với chiến tranh du kích thì họ hoàn toàn
mới mẻ ,vì thế các tướng lãnh HK thoạt đầu khi vào VN, họ nghĩ rằng có
thể dể dàng thắng cuộc chiến tại VN,nhưng sau đó thì họ đã nghĩ khác sau
khi tổn hao 58.000 binh sĩ thì họ mới đi tìm 1 giải pháp thương
lượng.Còn ông Diệm và ông Nhu thì biết rất rỏ thực chất cuộc chiến là
Cộng sản Bắc Việt chỉ là kẻ thừa hành cho Cộng sản Quốc Tế cần phải lôi
kéo họ về với Dân Tộc.Chỉ tiếc là đề nghị Hiệp Thương nầy có lẻ quá sớm
vì sau đó năm 1968-1972 thì Hoa Kỳ mới cố công tìm kiếm sự thương lượng
giửa HK và Trung
Cộng để mưu tìm 1 giải pháp ổn định Đông Nam Á mà không tổn hao sinh
mạng đôi bên.
d-
Ngày nay (2009)vị thế Quốc Cộng khác hẳn 1961 ,CSVN đang cầm quyền trên
toàn cỏi Việt Nam bằng biện pháp ngoan cố,vá víu Xả Hội Chủ Nghiả thì
dỉ nhiên áp dụng hoà hợp hoà giải với CSVN là đầu hàng,là trở cờ thì
đáng bị lên án.Chừng nào CSVN chịu từ bỏ CNXH,bải bỏ toàn bộ Hiến Pháp
,chấp nhận “Trưng cầu Dân ý”một cách thành khẩn thì ngày đó mới hết đấu
tranh đòi hỏi Dân Chủ cho VN.
Những
ai vẫn còn quan niệm rằng thời kỳ thập kỷ 1960 ông Ngô Đình Diệm và Ngô
Đình Nhu không nên thương lượng chấm dứt chiến tranh với Miền Bắc xin
trả lời các câu hỏi sau đây thì sẽ làm sáng tỏ vấn đề:
1-Phía
đồng minh Hoa Kỳ có viện trợ liên tục và vô thời hạn cho chính thể VNCH
(Ngô Đình Diệm và sau ông Diệm) để chống CS Quốc Tế mãi mãi hay
không?Hay Hoa Kỳ sẽ chấm dứt cuộc chiến khi họ đạt được ý định chiến
lược là làm suy yếu tiềm lực CSQT (tức là gây chia rẻ khối CSQT gồm 2
cường quốc Liên Xô và Trung Cộng)không còn khả năng đe doạ Hoa Kỳ mà
thôi
2-Nếu
cả hai miền Nam ,Bắc đều nhận được viện trợ dồi dào của cả hai khối
siêu cường thì chiến tranh sẽ kéo dài đến đâu và kết quả dân tộc Việt
Nam được gì,mất gì.(Xin hảy nhớ cuộc chiến lịch sử đẩm máu ở Triều
Tiên,sau đó đất nước Triều Tiên ra sao?)
3-Hoa
Kỳ viện trợ cuộc chiến VN vậy chỉ có Hoa Kỳ và Nga Tàu có quyền chấm
dứt cuộc chiến VN ,còn Miền Bắc và Miền Nam hoàn toàn không có quyền bàn
đến ? ( Đông Đức và Tây Đức đã liên lạc,thảo luận và thống nhất đất
nước bằng biện pháp hoà bình mà không cần quyết định nào của Mỹ và Liên
Xô)
4-Hoà
bình đạt được giửa thập niên 1960 và 1975 có gì khác nhau.Sau khi cuộc
chiến chấm dứt toàn dân VN được gì và mất mát nhửng gì?(Nếu cuộc chiến
chấm dứt trước thập niên 1960 thì không phải hy sinh 2 triệu binh sĩ và 3
triệu thường dân hai bên Nam,Bắc Việt Nam và 58.000 binh sĩ Hoa Kỳ).
5-Nếu
nói ý đồ của CSQT là phải thôn tính Miền Nam VN bằng mọi giá và Hồ cũng
như đảng CSVN phải bắt buộc thi hành,vậy thương lượng với CSVN là vô
ích.(Vậy giả dụ Hồ và đảng CSVN quyết tâm đình chỉ cuộc chiến vì hao tổn
quá mức chịu đựng vậy chẳng lẻ Liên Xô và Trung Cộng sẽ tự đem quân qua
Việt Nam để giải quyết chiến trường hay chăng?Hay một giả thuyết thứ
hai là tiềm năng của Liên Xô và Trung Cộng là trường cữu và vô tận hay
sao?Hay là một ngày nào đó sẽ kiệt quệ và không còn khả năng giúp CS Bắc
Việt nửa.)
Cho
đến hiện thời chưa có tài liệu nào cụ thể đưa ra về các điểm thảo luận
và mục tiêu thảo luận giửa đôi bên,có vài sử gia tên tuổi lập luận lên
án cuộc thảo luận chấm dứt chiến tranh của cố tổng thống Ngô Đình Diệm
là ve vản kẻ thù ,là đâm sau lưng chiến sĩ nhưng bản thân thì vận động
chạy chọt để khỏi ra tác chiến và ngày nay cứ mãi cường điệu lên án
những người có lòng nhân ái muốn chấm dứt cuộc chiến bĩ ổi nầy thì có
hợp lý chăng? Kéo dài cuộc chiến theo tôi chỉ có lợi cho các cường quốc
ngoại nhân và một nhóm nhỏ chính trị hoạt đầu nội địa nhằm cũng cố địa
vị và cắt xén viện trợ bỏ túi mà thôi. Tại sao cứ mãi tôn thờ
quyết định của ngoại bang mà bỏ quên quyền quyết định của Dân Tộc Việt
Nam. Theo họ thì Miền Nam Việt Nam phải mãi mãi là tiền đồn chống cộng (
Họ mau quên một khi Mỹ đạt được ý đồ chiến lược thì Mỹ không cần tiền
đồn và sẳng sàng bỏ rơi đồng minh).
Lối
lập luận nô lệ ngoại bang,xem thường ý nguyện sống thanh bình của 86
triệu đồng bào Việt Nam ngày nay đã lổi thời và không còn mua chuộc được
ai nghe theo!Dù họ đứng bên nầy chiến tuyến nhưng cách suy nghĩ của họ y
hệt những cái đầu ở Bắc Bộ Phủ chỉ biết quỳ mọp trước Trung Cộng mà bỏ
quên nguyện vọng Độc Lập Tự Chủ của toàn dân Việt .
Suy
tư trước vận mệnh đất nước lâm nguy qua kẻ thù truyền kiếp Bắc
phương,tức giận trước cung cách hèn hạ của kẻ cầm quyền Hà Nội hiện nay
,duyệt xét lại lịch sử cận đại thấy rằng người lãnh đạo xứng danh Ngô
Đình Diệm luôn lắng nghe nguyện vọng của toàn dân muốn no cơm ấm áo,muốn
an bình tái thiết quê hương sau mấy chục năm khói lửa chiến
tranh(1930-1954) ông Diệm độc lập với đồng minh ,luôn tìm mọi cách chấm
dứt chiến tranh dù trái với ý đồ của cường quốc,khác xa với Hồ Chí Minh
người luôn mang ý định chủ chiến, luôn cúc cung tuân thủ theo lệnh quan
thầy Liên Xô và Tàu Cộng.
Những
nổ lực mưu tìm một nền Hoà Bình cho Việt Nam giai đoạn 1960 tuy chưa
thành công vì ông Diệm và Nhu đã hy sinh cho đại nghĩa quá sớm,nếu vận
nước không suy vi thì với khả năng lãnh đạo sáng suốt của ông biết đâu
Việt Nam sẽ được giải quyết như Đông và Tây Đức hiện thời.
Đừng
đem thành bại mà luận anh hùng.Tấm lòng nhân ái thương dân với những
đức tính cần thiết của người lãnh đạo bao gồm :Nhân,Dũng,Lược,Trí sẳn
sàng hy sinh thân mình để bão vệ chủ quyền Quốc Gia Dân Tộc như ông Ngô
Đình Diệm xét trong lịch sử Việt Nam thử hỏi có được mấy người!
Long Điền
(Nhân kỷ niệm 46 năm ngày sụp đổ Đệ Nhất Việt Nam Cộng Hoà 1.11.2009-1.11.1963)
Roger Hilsman,
Department of State, Bureau of Intelligence and Research, Research
Memorandum, RFE-27, June 18, 1962, "Progress Report on South Vietnam
(under President Ngô Đình Diệm).
https://www.mtholyoke.edu/acad/intrel/pentagon2/doc115.htm
http://hoilatraloi.blogspot.com/2012/10/noi-long-ngo-inh-diem.html
http://ubtttadcsvn.blogspot.com/
http://ngothelinh.tripod.com/NgoDinhDiem.html
http://www.chinhkhiviet2013.org/
Excerpts:
D. Popular identification of the Vietnamese people with the struggle against the Viet Cong appears to have increased somewhat.
1. Progress
a.
President Diem's frequent travels to the countryside may have improved
somewhat the popular image of the central government. During
July-December 1961, for example, Diem made 18 known trips outside Saigon
and visited 19 different provinces (9 in the central and northern
provinces and 10 in the Mekong delta provinces).
D. We conclude that:
1.
there is no evidence to support certain allegations of substantial
deterioration in the political and military situations in Vietnam;
2.
on the contrary, there is evidence of heartening progress in bolstering
the fighting effectiveness of the military and security forces;
3.
however, there is still to be done in strengthening the overall
capacity of the Vietnamese Government to pursue its total
counter-insurgency effort, not only in the military-security sector but
particularly in the political-administrative sector;
4.
a judgment on ultimate success in the campaign against the Communist
"war of national liberation" in Vietnam is premature; but
5.
we do think that the chances are good, provided there is continuing
progress by the Vietnamese Government along the lines of its present
strategy.
http://lichsuvietnam-longdien.blogspot.co.uk/2009/11/ngo-inh-diem-nguoi-lanh-ao-xung-danhbai.html
0 comments:
Post a Comment