Người dân và giới lãnh đạo ở Anh
cũng như nhiều nước khác trên thế giới, trong đó có tổng thống Mỹ Barack
Obama, đã dành nhiều lời khen ngợi cho bà Margaret Thatcher, cựu Thủ
tướng Anh, người vừa qua đời hôm 08/04.
Cộng đồng người Việt tại Anh – đặc biệt những người được tị nạn sau
năm 1979 – chắc cũng dành cho bà một sự quý mến, thương tiếc khi hay
tin bà qua đời vì nhờ bà, nước Anh đã tiếp nhận họ.
Nhưng xem ra không phải mọi quyết định, chính sách của
bà Thatcher luôn được mọi người ủng hộ. Bên cạnh những lời khen ngợi,
cảm phục có không ít người cho rằng bà là một người
gây nhiều tranh cãi.
Với thuyền nhân hay người ti nạn Việt Nam, bà có tốt như họ từng nghĩ hay nghe về bà?
'Miễn cưỡng đón thuyền nhân'
Năm 1979, khi bà Thatcher được bầu lên làm Thủ tướng nước Anh, cũng
là thời điểm có hàng loạt người Việt bỏ quê hương vượt biển ra nước
ngoài. Trong số đó, có ít nhất 10 ngàn người được chính phủ Anh đón nhận
và cho định cư tại đây.
So với con số khoảng gần 25 ngàn người đang sống
tại Anh (theo số liệu tác giả bài viết có được trong một nghiên cứu về
người Việt và cộng đồng người Công giáo tại Anh năm 2005), 10 ngàn người
là con số không nhỏ.
Do đó, không ngạc nhiên nếu có nhiều người Việt ở
Anh bày tỏ sự biết ơn đối với bà Thatcher vì đa số họ (họ và con cháu họ
sau này) được định cư và sống tại Anh phần lớn nhờ quyết định ấy của bà
34 năm trước.
Nhưng tài liệu mật được công bố vào năm 2009 cho thấy bà Thatcher không mặn mà đón nhận người Việt tị nạn lúc ấy.
"Người Việt không cần biết ơn bà Thatcher. Trái lại, người mà họ cần cám ơn là ông Carrington và Whitelaw."
Theo tài liệu đó, trong một cuộc họp với Bộ trưởng Ngoại giao Peter
Carrington và Bộ trưởng Nội vụ William Whitelaw ngày 14/06/79 – chỉ hơn
một tháng sau khi đảng Bảo thủ của bà thắng cử –
bà Thatcher lặp lại lời bà từng nói rằng nếu thuyền nhân Việt Nam
được cấp nhà ở Anh trước người bản địa da trắng thì sẽ là
điều ‘không đúng’.
Và bà còn cho rằng ‘[N]ếu chính phủ đón nhận
và cho người tị nạn vào ở nhà của Nhà nước thì thế nào cũng có nổi loạn trên đường phố’.
Vì sợ như vậy nên bà Thatcher đã đề nghị với ông
Malcolm Fraser, Thủ tướng Úc lúc bấy giờ, là Anh và Úc cùng mua một hòn
đảo nào đó ở Indonesia hay Philippine để cho những Việt tị nạn tái định
cư ở đấy. Nhưng ý tưởng đó bị Thủ tướng Singapore Lý Quang Diệu ngăn cản
vì ông sợ rằng đảo ấy sẽ trở thành một đối thủ cạnh tranh đảo quốc
Singapore.
Theo các tài liệu mật được tiết lộ đó, bà Thatcher cũng thách thức
những người dân Anh yêu cầu chính phủ Anh tiếp nhận thuyền nhân Việt Nam
rằng chính họ ‘nên nhận một người Việt Nam
về mà nuôi’.
Nhưng cuối cùng, trước yêu cầu của Liên Hiệp Quốc và các tổ chức nhân đạo và đặc biệt với sự thuyết phục của Bộ
trưởng Ngoại giao và Nội vụ, bà Thatcher đồng ý cho 10 ngàn người Việt vào định cư ở Anh trong vòng ba năm.
Sau những chi tiết đó, nhiều người cho rằng bà Thatcher không ưa
thuyền nhân Việt Nam hay vui lòng tiếp nhận họ như dư luận từng nghe
hay biết. Hơn nữa, đâu đó cũng có người cho rằng bà Thatcher là một
người kì thị, có cách nhìn không tốt về những người di dân.
Một bài viết của Mark Tran được đăng trên nhật báo Bấm
The Guardian sau khi những tài liệu mật ấy được công bố cho rằng, thuyền nhân Việt Nam được nhận vào Anh sau 1979 luôn biết ơn bà Thatcher.
Thậm chí đối với những ai không ưu thích chính sách của bà cũng coi
việc bà đồng ý đón nhận 10 ngàn người Việt tị nạn là một cử chỉ cao
thượng vì họ nhận ra rằng ‘trong người đàn bà thép ấy vẫn còn có một
trái tim biết rung động’.
Theo Mark Tran, giờ hóa ra mọi chuyện không phải
như thế. Vì vậy, người Việt không cần biết ơn bà Thatcher. Trái lại, người mà họ cần cám ơn là ông Carrington và Whitelaw.
‘Ân nhân của người tị nạn’
"Chúng
ta nên biết ơn bà Thatcher về những việc làm của bà cũng như cám ơn
người dân Anh về lòng nhân đạo của họ. Việc lãnh đạo một quốc gia theo
đuổi những chính sách nhằm bảo về quyền lợi của người dân của họ là
chuyện thường tình. Ai lại muốn trở thành thành viên của một cộng đồng
nơi đó lãnh đạo không bảo vệ mình?"
Đúng vậy, theo những tài liệu đó, ban đầu bà Thatcher tỏ ra không muốn cho người Việt tị nạn vào Anh định cư và người
đóng vai trò quan trọng trong việc tiếp nhận họ là hai vị bộ trưởng của
bà.
Nhưng việc cuối cùng bà đồng ý cho 10 ngàn thuyền nhân vào Anh
chứng tỏ rằng bà Thatcher không phải là ‘Bà Đầm Thép’, chai đá, phớt lờ
nỗi đau của người khác hay là một người kì thị, có thái độ phân biệt.
Hơn nữa, điều đó cũng cho thấy bà là một nhà lãnh đạo biết lắng nghe
cộng sự cũng như nguyện vọng của người dân của mình. Không phải ai cũng
có thể làm được điều đó.
Chính bà Thatcher đã tổ chức một hội nghị quốc tế để giải quyết vấn
đề người tị nạn Việt Nam ồ ạt vào Hong Kong (thuộc địa Anh lúc bấy giờ)
và tháng 7 năm 1979.
Ông Vũ Khánh Thành, người được tiếp nhận vào Anh
vào tháng 10 năm 1979 – và sau đó được thành phố Hackney xin Chính phủ
Anh giúp 250 ngàn bảng để sửa sang một nhà tắm công cộng cũ thành Trung
tâm An Việt với mục giúp người Việt tị nạn định cư – cho rằng bà
Thatcher là ‘ân nhân rất lớn của người tị nạn Việt Nam’.
Theo ông Thành, bà Thatcher không chỉ đồng ý cho
người tị nạn nhập cư mà sau đó bà còn cho điều ông Thành gọi là ‘đoàn tụ
thả dàn vì cứ xin bảo lãnh ai cũng được, khỏi cần xét ruột thịt hay
không’.
Phản hồi lại bài viết của Mark Tran, một người Việt tị nạn viết:
"chúng ta nên biết ơn bà Thatcher về những việc làm của bà cũng như cám
ơn người dân Anh về lòng nhân đạo của họ. Việc lãnh đạo một quốc gia
theo đuổi những chính sách nhằm bảo về quyền lợi của người dân của họ là
chuyện thường tình. Ai lại muốn trở thành thành viên
của một cộng đồng nơi đó lãnh đạo không bảo vệ mình?"
Người này cũng cho rằng người Việt tị nạn cũng không nên quên những
gì bà Thatcher đã làm vào thời điểm thảm kịch ấy (làn sóng người tị
nạn) và nên mãi ghi nhớ sự quảng đại của người dân Anh qua những nhà
lãnh đạo của họ (và nay là của chúng ta) như Carrington, Whitelaw and
Thatcher.
Tuy gặp phải nhiều phản đối, bà Magaret Thatcher cũng được rất nhiều người ủng hộ các chính sách thời làm thủ tướng
Một người khác lại đặt câu hỏi tại sao ông Tran không dùng bài viết
của mình để chỉ chỉ trích những quốc gia khác đã không đón nhận người
Việt cũng như nhắc lại rằng trong giai đoạn đó nhiều thuyền nhân đang ở
tại các trại ở Malaysia, Thái Lan, Philippines hay Indonesia bị ngược
đãi thậm tệ.
Đã từng gặp gỡ và lắng nghe nhiều câu chuyện đau
thương của người Việt tị nạn, tác giả bài viết này ít hay nhiều cũng
hiểu được tại sao nhiều người Việt – đặc biệt những ai được nước Anh đón
nhận sau năm 1979 – vẫn luôn dành một sự quý mến, biết ơn đối với bà
Thatcher và người dân Anh nói chung.
Vì theo họ, bỏ cửa nhà, người thân vượt biển trên những chiếc
thuyền, chiếc ghe thô sơ, lênh đênh giữa biển được cứu vớt ai lại có thể
quên ân nhân cứu mạng của mình.
Phải sống những ngày tháng cực khổ – thậm chí chứng kiến cảnh đánh đập thường xuyên hay hãm hiếp – tại các trại tị nạn
ở Thái Lan hoặc Malaysia ai lại không biết ơn người đã giúp mình thoát khỏi những lo sợ, đau khổ ấy.
Họ cũng cho rằng tới đất người, không người thân, ngôn ngữ không
biết, phong tục không rành, được nâng đỡ, lo nơi ăn
ở, cho tiền đi học ai lại không nhớ những người đã giúp mình ổn định,
thích nghi với môi trường mới, có công ăn việc làm, cuộc sống tốt đẹp,
tự do, ấm no như ngày hôm nay.
Chính vì vậy, có thể bà Thatcher là một người kì
thị và không mặn mà với thuyền nhân Việt Nam, nhưng với những ai đã được
Chính phủ Anh cứu vớt, cho tị nạn trong thời gian đó chắc họ không quên
được sự giúp đỡ của người người dân và Chính phủ Anh đã dành cho họ.
Đoàn Xuân Lộc
Gửi cho BBC Việt ngữ từ London
Bài viết thể hiện quan điểm và văn phong của tác giả, hiện làm nghiên cứu tại Viện Global Policy, London.
---
Margaret Thatcher reluctant to give boat people refuge in Britain
9
Margaret Thatcher,
soon after taking power as prime minister, initially refused to give
10,000 Vietnamese ‘boat people’ refuge in Britain. Photograph: PA
Margaret Thatcher
initially refused to give 10,000 Vietnamese boat people refuge in
Britain, privately warning her ministers that there would be riots on
the streets if they were given council housing, Downing Street papers
reveal.
The papers also show how Thatcher told her foreign
secretary, Lord Carrington, and her home secretary, Willie Whitelaw,
that it was "quite wrong that immigrants should be given council housing
whereas white citizens were not".
The Downing Street files
provide shocking evidence that a personal element of racism, not evident
in her public statements as prime minister, lay behind her reluctance
to agree to a private and informal request from the United Nations high
commissioner for refugees for Britain to take in 10,000 refugees who had
fled
Vietnam after the fall of Saigon in April 1975. The papers, released at the
National Archives
today, show that her reluctance to take in any of the Vietnamese boat
people led to her making a proposal to the Australian prime minister,
Malcolm Fraser, that they jointly buy an Indonesian or Philippine island
"not only as a staging post but as a place of settlement" for them all.
This proposal was blocked by Lee Kuan Yu of Singapore, who feared it
might become a "rival entrepreneurial city".
The new prime
minister went on to tell Carrington and Whitelaw that those who were
pressing the government to help the Vietnamese boat people "should be
invited to accept one into their homes" and she asked if they could not
simply be "shifted from one warehouse in Hong Kong to another in the
UK". At an earlier meeting, the Downing Street files show that she
warned her colleagues that there "would be riots in the streets if the
government had to put refugees into council houses".
By July 1979
more than 60,000 were in camps in Hong Kong, then still a British
colony, and they were arriving at the rate of 500 a month. British
merchant ships were continuing to pick up large numbers in the South
China sea.
Hundreds of thousands were fleeing Vietnam and
Cambodia and Britain had led the calls for an international conference.
Thatcher
made it clear that any admission of Vietnamese boat people would have
to be matched by a cut in the level of immigration to Britain,
particularly in the admission of dependants. Thatcher said "that she had
far less objection to refugees, such as Rhodesians, Poles and
Hungarians, since they could more easily be assimilated into British
society".
Her reluctance to take in Britain's UN quota of 10,000
was all the more embarrassing in that it came after Thatcher had
lectured the Soviet premier, Alexey Kosygin, on the plight of the
Vietnamese boat people after fleeing "the tyranny of communism". Britain
had also played a leading role in calling for a UN conference to tackle
the humanitarian crisis in the South China seas.
On 9 July in the
run-up to the UN conference, the Downing Street files show that
Carrington and Whitelaw cornered her in an informal meeting. Carrington
gave a vivid first-hand account of conditions in the camps in Hong Kong
and suggested that Britain take the 10,000 spread over two years, and
those picked up by British sea captains should be included in the quota.
Whitelaw made it clear that 3,000 a year could be accommodated in
Britain without the need for extra camps. He also promised Thatcher a
new crackdown on immigrant male fiances, saying that he was thinking of
"a kind of steeplechase designed to weed out south Asians in
particular".
The official minute says: "The prime minister said,
that on humanitarian grounds, she would much rather see the UK take in
refugees than immigrants. With some exceptions there had been no
humanitarian case for accepting 1½ million immigrants from South Asia
and elsewhere. It was essential to draw the line somewhere."
When
Whitelaw said his own postbag indicated a shift of opinion in favour of
accepting more refugees, the prime minister said that "in her view all
those who wrote letters in this sense should be invited to accept one
into their homes. She thought it was quite wrong that immigrants should
be given council housing whereas white citizens were not."
As the
UN conference loomed, Thatcher relented and agreed that 10,000 should be
let in, spread over three years, with a preference for those who spoke
English and had no medical problems.
0 comments:
Post a Comment