Dòng Máu Việt Nam Cộng Hòa

Sunday 17 June 2018

Đả đảo đảng cướp cọng sản Việt Nam dâng đât Tổ Tiên cho bọn tàu phù


Trích đoạn bài viết của ông Đào văn Bình  viết về Việt Nam.
 Mã Lai ở xa Hoa Lục như thế mà cũng biết đặt an ninh quốc gia lên hàng đầu, lánh xa Trung Quốc. Việt Nam nằm sát nách Tàu với tham vọng bành trướng rõ như ban ngày, nguy cơ chiến tranh lù lù trước mắt… mà lại đưa ra kế hoạch lập Đặc Khu Kinh Tế cho thuê đất 99 năm. Bất cứ quốc gia nào “thuê đất” 99 năm dù là Nhật, Tàu, Anh, Pháp, Mỹ… với sự ưu đãi cho công nhân và cư dân trong vùng, kể cả sử dụng ngôn ngữ riêng, tôn giáo riêng, rồi thiết lập nơi thờ phượng riêng cho tôn giáo của họ. Cứ 20 năm một thế hệ. Với năm thế hệ lớn lên, 99 năm sẽ biến người dân vùng này thành một quốc gia khác, một khối người ngoại quốc, giống như Macao, Hongkong, Crimea, Chợ Lớn của Miền Nam năm xưa... và vĩnh viễn không bao giờ có thể hòa nhập lại với cộng đồng dân tộc. Đây là kế hoạch giống như “nhượng địa” khi thua trận hoặc kế hoạch chia cắt lãnh thổ. Tôi đã làm thử con tính, 5000 công nhân nhập cư vào mỗi Đặc Khu Kinh Tế, rồi 5000 người này lập gia đình, mỗi gia đình sinh 2 con. Vậy thế hệ đầu tiên sinh ra 10,000 đứa trẻ. 10,000 đứa trẻ này 20 năm sau lại lập gia đình rồi sinh con đẻ cái. Chu trình cứ như thế tiếp diễn, trong vòng 100 năm, với năm thế hệ, dân số sẽ lên tới con số kinh hoàng là 365,000 người!!! Ba Đặc Khu Kinh Tế sẽ là 1,095,000 người. Sau 100 năm, để lấy lại các Đặc Khu này, chúng ta đuổi 1,095,000 người “ngoại quốc” này đi đâu? Hay họ sẽ trưng cầu dân ý đòi độc lập, tự trị. Chúng ta làm sao? Đành phải nhượng địa hay chấp nhận một quốc gia trong một quốc gia thôi! Hoàng Sa đã vĩnh viễn mất, phần còn lại của Trường Sa chưa chắc đã giữ được. 100 năm sau lại có thêm ba nhượng địa hay ba quốc gia trong lòng dân tộc Việt Nam. Thà nghèo mà đất nước nguyên vẹn còn hơn giàu mà đất nước bị chia cắt. Có gì bảo đảm là ba Đặc Khu Kinh Tế này sẽ làm cho dân giàu nước mạnh? Các cụ dạy rằng, “Thấy người ta ăn khoai, vác mai đi đào. Thấy người ta ăn mía, vác sào mà nhai.” Chớ có nhắm mắt bắt chước người. Mỗi quốc gia đều có những đặc điểm riêng. Những cuộc biểu tình rầm rộ trên toàn quốc cho thấy người dân không suy nghĩ như chính quyền suy nghĩ. Người dân muốn phát triển kinh tế nhưng không muốn đất đai lọt vào tay ngoại bang, bất cứ ngoại bang nào, dù chỉ một tấc đất. Hiện nay Hoa Kỳ, Âu Châu đang khốn khổ vì thảm họa di dân. Tại sao chúng ta lại ‘trải hoa” rước di dân vào qua cái cổng rất êm đềm là Đặc Khu Kinh Tế?
Tuy nhiên chống Trung Quốc và giảm nhẹ ảnh hưởng của Trung Quốc (thoát Trung) không phải dễ. Bài xích người ngoại quốc, dù ngoại quốc nào cũng sẽ bị thế giới lên án. Do đó, nhiệt tình yêu nước là điều kiện cần nhưng chưa đủ. Muốn chống bất kỳ ngoại xâm nào cũng phải có vũ khí tối tân, quân đội mạnh, một chính sách ngoại giao khôn khéo, một nền kinh tế thật mạnh và đất nước ổn định. Dũng cảm, yêu nước tuyệt vời nhưng thế yếu vẫn thua, vẫn mất nước. Con nai dù dũng cảm, “yêu nước” cách mấy rồi cũng bị con hổ ăn thịt. Thế giới ngày nay, ngay cả Hoa Kỳ, Âu Châu, Úc Châu, Nhật Bản cũng phải làm ăn buôn bán với Trung Quốc để sống còn hoặc thủ lợi. Việt Nam đang ở vào vị thế vô cùng khó khăn. Khó khăn nhất Á Châu và Đông Nam Á bây giờ. Có thể nói đó là thế “ngàn cân treo sợi tóc”. Cứ thử nhìn vào số nguyên thủ quốc gia, bộ trưởng quốc phòng, tàu chiến, hàng không mẫu hạm của các siêu cường, đại cường đổ xô tới Việt Nam cho thấy Việt Nam trở thành trọng điểm chiến lược, một vùng trái độn giữa Trung Hoa và phần còn lại của thế giới. Mất Việt Nam thì Biển Đông mất, Mỹ sẽ phải lui về cố thủ ở Guam và hải quân Trung Quốc sẽ nghênh ngang ở Thái Bình Dương. Các quốc gia Đông Nam Á hiện đã ngả dần theo Trung Quốc, khi đó chắc chắn sẽ nằm hẳn trong quỹ đạo của Bắc Kinh.
Những cuộc biểu tình lớn hầu như trên toàn quốc cho thấy: Do cọ sát lịch sử 1000 năm, do cuộc xâm lăng năm 1979, do Hoàng Sa và một phần Trường Sa mất vào tay Trung Quốc, do sự bành trướng của Hoa Lục tại Biển Đông, do hành động dã man giết hại ngư dân đánh cá ở Hoàng Sa… mọi vấn đề làm ăn buôn bán, thỏa hiệp, liên kết với Trung Quốc của chính quyền phải hết sức tế nhị nếu không sẽ là một cuộc tự sát. Ngoại giao ôn hòa, mềm dẻo không có nghĩa là nhu nhược. Phải luôn luôn khẳng định tính độc lập tự chủ và không nhượng bộ. Chính phủ phải thông  báo tường tận cho người dân, cho Quốc Hội biết. Nếu không, người dân sẽ coi đây là hành vi âm thầm “bán nước”, bán nước một cách từ từ.
Ở đâu cũng vậy, một chính quyền ngu dại là chính quyền đi trách cứ người dân. Một chính quyền khôn ngoanlà làm thế nào để người dân tin vào những gì mình đang làm. Chẳng hạn, Bộ Thương Mại cứ sáu tháng phải công bố con số Việt Nam xuất cảng sang Trung Quốc là bao nhiêu? Trung Quốc xuất cảng sang Việt Nam là bao nhiêu? Các công ty, xí nghiệp của Bắc Kinh đang làm ăn, buôn bán tại Việt Nam tạo bao nhiêu công ăn việc làm cho người địa phương và những hoạt động của họ có phương hại tới an ninh, chủ quyền quốc gia không? Các khu du lịch, nghỉ mát do Trung Quốc xây dựng và điều hành có phải là vùng trọng điểm của quốc gia không? Rồi số nợ Trung Quốc là bao nhiêu? Rồi bất cứ cái gì mà đa số chống đối thì phải xét lại. Ỷ nắm chính quyền làm bừa thì: Ở các quốc gia dân chủ sẽ là “truất phế” (impeached) hoặc nhiệm kỳ sau bỏ phiếu cho về vườn. Còn ở các quốc gia độc tài sẽ là bạo loạn, lật đổ rồi treo cổ. Các cụ Việt Nam dạy rằng, ”Khôn sống, mống chết”. Còn Lão Tử dạy rằng “phải biết”. Biết ở đây là “biết lòng dân”, biết người dân yêu cái gì và ghét cái gì. Còn Khổng Tử dạy rằng, “Dân chi sở hiếu, hiếu chi. Dân chi sở ố, ố chi. Xử chi bi dân chi phụ mẫu.” tức là, “Dân thích cái gì thì mình thích cái đó. Dân ghét cái gì thì mình ghét cái đó. Xử được như thế là cha mẹ dân.” Lịch sử Việt Nam chứng tỏ rằng khi đã nắm được dân,  khi dân với lãnh đạo một lòng thì có thể đánh bại bất kỳ quân xâm lược hùng mạnh nào. Thế nhưng chia rẽ sẽ là yếu tố tốt nhất để dâng nước cho ngoại bang.
Những cuộc biểu tình bừng bừng khí thế đi tới bạo động, đập phá của người dân, lớn hơn cả vụ giàn khoan Hải Dương-981 năm 2015 cũng gửi cho tập đoàn lãnh đạo Trung Hoa lời nhắn nhủ. Người dân Việt Nam quyết tâm “Sát Đát” hào hùng như vua quan đời Lý-Trần qua bài thơ bất hủ của Lý Thường Kiệt:
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm.
Nhữ đằng hành khan thủ bại hư.
Một nước nhỏ bé như Việt Nam luôn luôn đánh đuổi và đánh thắng quân xâm lược Đại Hán là một sự kiện ít thấy trong lịch sử nhân loại.
Đào Văn Bình
(Calfornia ngày 15/6/2018)

0 comments:

Post a Comment

Di sản VNCH: Nền văn minh đã thắng “chế độ man rợ”!

Một biến thể phụ COVID-19 mới xuất hiện, mang tên Arcturus.

 Biến thể phụ Arcturus mới, lần đầu tiên được xác định “có mặt” và lây lan mạnh ở Ấn Độ hồi Tháng Ba. Tại Hoa Kỳ, Arcturus hiện chiếm khoảng 6% trong số ca nhiễm COVID-19.