Dòng Máu Việt Nam Cộng Hòa

Sunday, 16 April 2017

MỘNG MIỀN NAM:VNCH Hơn Hẳn VNCS

Quân dân cán chính Việt Nam Cộng Hoà với độ lùi thời gian đã quá đủ, với đối chiếu đã rạch ròi, hầu hết nhận thấy cuộc sống trong thời kỳ Việt Nam Cộng Hòa tốt đẹp, hạnh phúc hơn hẳn thời Việt Nam Cộng sản.

Thời VNCH nhớ lại sống dễ làm sao ấy dù có chiến tranh. Anh chạy xích lô ở Saigon sáng cũng có thể ăn tô phở, chiều có thể ngồi quán cóc lai rai tô xí quách, rỉ rả chai bia Con Cọp.

Một giáo sư dạy học lương trên năm sáu ngàn, ở trọ và cơm tháng khoảng 500$. Có thơ rằng “Nhớ thuở xưa ta sống một đời. Dễ dàng, ăn thiệt chỉ làm chơi, Như dòng sông Hậu trôi mơ mộng, Như đất Miền Tây rộng thảnh thơi. Cái đúng cái sai đòi đủ thứ, Chuyện còn chuyện mất phú riêng trời. Nhiều sung sướng quá rồi không biết. Chừng biết vàng son đã hết thời.”

Như đã biết VNCH khai nguyên và tồn tại mấy chục năm tòan trong thời chiến tranh. Dân chủ, tự do của VNCH mới xây dựng và trong thời chiến. Thế mà người dân VNCH, từ Bến Hải đến Cà mau có tự do và dân chủ nhiều hơn đồng bào của mình ở ngoài Miền Bắc CS từ Bến Hải trở ra Lạng Sơn, Cao Bằng.

VNCH trên thực tế và pháp lý, thực chất và thực sự có hiến pháp, có quốc hội, có đối lập, có tam quyền phân lập, hành pháp, lập pháp, tư pháp phân nhiệm và thực thi rõ ràng. Có lấn quyền, ủy quyền nhưng có tranh đấu, có sửa chữa để hiến pháp là đạo luật tối thượng của chánh quyền.

Trong xã hội có tự do tôn giáo, tự do tín ngưỡng, tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do xuất bản, tự do tổ chức và hội họp, tự do cư trú, đi lại trong ngoài nước.

Có báo của tư nhân, có nghiệp đòan của nhà báo, của công nhân, có biểu tình ủng hộ, biểu tình chống chánh phủ. Dĩ nhiên tự do, dân chủ không tòan thiện, toàn mỹ, nhưng có và phát triển bền vững càng ngày hoàn thiện hơn.

Nhưng chắc chắn không có cảnh chà đạp tự do, dân chủ một cách vô tội vạ như thời VNCS. Không có cảnh công an muốn bắt ai thì bắt, đánh ai thì đánh mà không bị trừng phạt bởi kỷ luật hay pháp luật. Không có chuyện công an dùng du đãng, xã hội đen để trấn áp dân. Không có phong trào dân oan do nhà nước lợi dụng biện pháp hành chánh qui họach để cướp đất của dân, bồi thường rẻ mạt, cán bộ đảng viên dĩ công vi tư, lấy bán hay hùn với các nhà đầu tư ngoại quốc hay thành phần ăn theo với CS.

Có tham nhũng, hối lộ nhưng không có nạn tham nhũng trầm trọng hết thuốc chữa, biến thành quốc nạn như thời CS Hà nội. Thế mà VNCH quyết liệt thành lập một cơ quan hiến định là Giám sát Viện để bài trừ.

Còn VNCS lớn ăn theo lớn, nhỏ ăn theo nhỏ đến đỗi tổ chức Transparency International Minh Bạch Quốc Tế công bố nhiều năm liền VNCS đội sổ tham nhũng trên thế giới. Năm 2011 VNCS đứng thứ 112, trong tổng số 183 quốc gia và lãnh thổ; năm 2010, thứ 116 trong tổng số 178 quốc; năm 2009, thứ 120 trong số 180. VNCS đội sổ tham nhũng mấy năm liền làm cho người ta thấy tham nhũng của CS là hết thuốc chữa. Tiêu biểu như Thủ Tướng Nguyễn tấn Dũng của VNCS là người hứa suông, hứa cuội khi được Đảng CS điều sang Nhà Nước làm Thủ Tướng. Ông tuyên bố không diệt được tham nhũng, Ông sẽ từ chức. Thế mà tham nhũng ngày càng trầm trọng, còn TT Dũng đã làm thủ tướng hết một nhiệm kỳ còn tình nguyện “hy sanh” làm thêm nhiệm kỳ thứ hai nữa và trở thành người có quyền thế nhứt nước và tham nhũng trở thành quốc nạn hết thuốc chữa rồi.

VNCH không có một vị tổng thống, thủ tướng, tướng lãnh, bộ trưởng, nghị sĩ, dân biểu nào của VNCH di tản ra ngọai quốc có đủ tiền mua hai cái nhà. Có tướng phải đi làm thợ sơn, nghị sĩ đi bán xăng, dân biểu đi cắt chỉ, sĩ quan, công chức đi cắt cỏ trong buổi ban đầu để nuôi gia đình, cho con đi học trong thời chân ướt chân ráo.

VNCH không có đại nạn, phong trào bằng cấp giả “cao cấp” như mấy ngàn tiến sĩ “dỏm” như VNCS bây giờ.

TT Nguyễn văn Thiệu thời đệ nhị VNCH khi Mỹ bắt tay được với TC, cúp viện trợ VNCH, thân cô thế cô cũng cùng Quân đội quyết gìn giữ đất nước ông bà để lại với trận tử chiến của Hải quân VNCH ngoài đảo Hoàng sa năm 1974.

Trong khi đó suốt gần hai phần ba thế kỷ ở Miền Bắc và hơn một phần ba thế kỷ ở Miền Nam, chưa bao giờ chế độ CS, nhà nước CS có tính của dân, do dân, vì dân hồi nào và chút nào đâu. Nhà Nước VNCS thực chất không có phân quyền tam lập, Hành Pháp, Lập Pháp, Tư Pháp gì. Đảng CS độc tài đảng trị tòan diện. Đảng CS lãnh đạo Nhà Nước, quản lý Nhân Dân, làm chủ Đất Nước. Cái gọi là Quốc hội thì đảng cử dân bầu. Đảng viên vào đảng, Đảng kết nạp đảng viên sau này ra nắm quyền bính, đâu có người dân nào biết. Quốc Hội Đảng cử dân bầu. Đảng cơ cấu đảng viên phải chiếm trên 95%.

Còn Ông Hồ chí Minh là một người gian ác hơn Tào Tháo, làm gia nô cho CS Nga, Tàu, ám hại các lãnh tụ quốc gia, hại đồng chí có uy tín, giết phụ nữ sau khi thoả mãn xác thịt. Các tài liệu của Liên xô, Pháp giải mật cho thấy mà kinh tởm. Nhưng CS Hà nội một mực thần thánh hóa Hồ chí Minh và bôi tro trét trấu TT Ngô đình Diệm, Nguyễn văn Thiệu, Trần văn Hương của VNCH tài đức hơn nhiều.

Cộng sản láo thiên, láo địa, láo người, láo riết thành bản chất của con người CS nên nói láo mà không ngượng miệng, không nháy mắt. Tổng Bí Thư Đảng CS Lê Duẩn ăn học dốt hơn, CS đặt sệt hơn nói dân chủ CS vạn lần so với dân chủ tư sản thì người ta còn ít cười hơn. Đằng này Bà Nguyễn Thị Đoan là Phó Chủ tịch Nước ít đặc sệt CS hơn, lại được đánh bóng là người gọi là giáo sư tiến sĩ tức có ăn học nhiều hơn Ba Duẩn, thế mà Bà lại viết trên báo Nhân Dân ngày 05-11-2011, “Rằng thì nà”, “Nhà nước ta là Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của nhân dân, do nhân dân và vì nhân dân”. Tổng bí Thư Nguyễn phú Trọng nói dân chủ của VNCS cao đến thế là cùng.

CS láo riết rồi không biết mình láo nên làm những chuyện ruồi bu. Ô. Hồ chí Minh cha già của CSVN nói, “Không có gì quí hơn độc lập tự do”. Vì tự do quí quá nên Ô. Hồ không cho dân một chút tự do nào. Nếu Ông “nắm” được không khí, chắc Ông sẽ kiểm soát hơi thở của người dân. Đảng CS độc tài đảng trị toàn diện lấy câu này treo trước trụ sở cơ quan Đảng. Công an cánh tay chuyên chính của Đảng CS đối với dân lấy câu này treo ở các cổng trại giam như trại giam Phan đăng Lưu, Chí Hòa.

Nên 41 năm qua người Việt ở Bắc, ở Trung, ở Nam, ở hải ngọai càng ôn cố càng ngưỡng mộ Việt Nam Cộng Hòa./. 
Vi Anh
-----------
ĐỂ BIẾT ĐÂU MỚI LÀ THIÊN ĐƯỜNG
                                                          No automatic alt text available.
Phan Huy, một thi nhân nổi tiếng ở miền Bắc: Phan Huy đã viết môt bài thơ có tựa đề là “Cảm Tạ miền Nam” rất cảm động. Ngay trong phần mở đầu ông viết:

 - “Đã từ lâu, tôi có điều muốn nói
    Với miền Nam, miền đất mới thân quen
      Một lời cảm ơn tha thiết chân tình
     Của miền Bắc, xứ ngàn năm văn vật.”

Sau cái gọi giải phóng và thống nhất, ông Huy đã có dịp vào miền Nam và ông đã nhận ra miền Nam không tồi tệ như bác và đảng đã tuyên truyền và nhồi nhét vào đầu ông và khi đã nhận ra một sự thật phũ phàng, ông Huy đã bật khóc:

VC01

Trước mắt tôi, một miền Nam sinh động

        “Tôi đã vào một xứ sở thần tiên
          Nếp sống văn minh, dân khí dịu hiền
          Cơm áo no lành, con người hạnh phúc.
          Tôi đã ngạc nhiên với lòng thán phục
            Mở mắt to nhìn nửa nước anh em
            Mà đảng bảo là bị lũ nguỵ quyền
           Áp bức, đoạ đày, đói ăn, khát uống.
            Trước mắt tôi, một miền Nam sinh động
             Đất nước con người dân chủ, tự do
            Tôi đã khóc ròng đứng giữa thủ đô
           
           Giận đảng, giận đoàn bao năm phỉnh gạt.”

30thang475

Phan Huy cũng không quên mô tả cuộc sống ở miền Bắc cs, nơi ông đã sinh ra và lớn lên, vô cùng tồi tệ. Đời sống của nhân dân miền Bắc nghèo khó đến nỗi phải kéo cầy thay trâu và nhân phẩm của nhân dân miền Bắc bị xô đẩy xuống tới mức ngang hàng với bèo dâu:

010 Hanoi1954Xedap

Xã hội sơ khai, tẩy não, một chiều

  “Sinh ra lớn lên sau bức màn sắt
   Tôi chẳng biết gì ngoài bác, đảng "kính yêu"
    Xã hội sơ khai, tẩy não, một chiều
    Con người nói năng như là chim vẹt.
    Mở miệng ra là: "Nhờ ơn bác đảng
    Chế độ ta ưu việt nhất hành tinh
    Đuốc soi đường chủ nghĩa Mac Lenin
    Tiến nhanh, tiến mạnh lên thiên đường vô sản.
     Hai mươi mốt năm trên đường cách mạng
     Xã hội thụt lùi người kéo thay trâu
     Cuộc sống xuống thang tính bằng tem phiếu
      Nhân phẩm con người chẳng khác bèo dâu.”

Trong phần cuối bài thơ, ông Huy kết luận rằng, ngày 30-04-1975 thật sự không phải là ngày cộng sản miền Bắc “giải phóng” miền Nam thoát khỏi sự kìm kẹp của Mỹ Ngụy, mà ngược lại là ngày miền Nam đã phá màn u tối, đã khai đường chỉ lối, đã khai sáng cho nhân dân miền Bắc thấy được bộ mặt gian trá và độc ác của bè lũ cộng sản, thật sự chúng chỉ là một bầy ác quỷ và ông đã không tiếc lời cảm tạ nhân dân miền Nam:

VC04

Giải phóng

  “Cảm tạ miền Nam phá màn u tối
   Để tôi được nhìn ánh sáng văn minh
    Biết được nhân quyền, tự do dân chủ
    Mà đảng từ lâu bưng bít dân mình.
     Cảm tạ miền Nam khai đường chỉ lối
      Đưa tôi trở về tổ quốc thiêng liêng
      Của Hùng Vương, quốc tổ giống Rồng Tiên
       Chớ không là Cac Mac và Le nin ngoại tộc.
      Cảm tạ miền nam mở lòng khai sáng
       Đưa tôi hội nhập cùng thế giới năm châu
        Mà trước đây tôi có biết gì đâu
         Ngoài Trung cộng và Liên sô đại vi
         Cảm tạ miền Nam đã một thời làm chiến sĩ
          Chống lại cộng nô cuồng vọng xâm lăng
           Hầu giúp cả nước thoát bầy ác quỷ
         Dù không thành công cũng đã thành danh.”

Trong một bài thơ khác có nhan đề là “Tâm sự một đảng viên” ông Phan Huy đắng cay bộc lộ rằng, sở dĩ ông theo đảng cộng sản là vì ông quá tin nghe theo lời hồ già dạy bảo:

VC05

“Rằng đảng ta ưu việt nhất hành tinh
 Đường ta đi, chủ nghĩa Mac Lê nin
 Là nhân phẩm, là lương tri thời đại.”

Và sở dĩ ông đã xung phong đi cứu miền Nam ruột thịt là vì ông tin vào lời tuyên truyền của hồ già và đảng cs:

Giaiphong4



     “Rằng tại miền Nam, ngụy quyền bách hại
       Dìm nhân dân dưới áp bức bạo tàn
       Khắp nơi nơi cảnh đói rách cơ hàn
      Đang rên siết kêu than cần giải phóng”

Khi dự tính vào miền Nam thăm viếng một người bà con họ hàng, vì tin vào lời tuyên truyền của bác và đảng là người dân miền Nam đói khổ, nên ông đã chẳng quản đường xa diệu vợi mang theo một mớ gạo mà ông đã phải, dành dụm trong nhiều ngày mới có được, để biếu người bà con đói khổ:

“Chẳng quên mang theo ký gạo để dành
  Biếu người bà con trong nầy túng thiếu”

 “Đến Sài Gòn, tưởng say men chiến thắng
  Nào ngờ đâu sụp đổ cả niềm tin
   Khi điêu ngoa, dối trá hiện nguyên hình
   Trước thành phố tự do và nhân bản.”

Khi đến và đứng trước nhà người bà con, ông Phan Huy mới nhận ra rằng, mớ gạo mà ông nâng niu mang từ miền Bắc thiên đường cộng sản, với hảo ý để biếu người bà con miền Nam bị Mỹ Ngụy kìm kẹp đói khó là một điều điều “lăng mạ” người bà con này:

                                         MỘNG MIỀN NAM

  “Tôi tìm đến người bà con trong xóm
Nhà xinh xinh, đời sung túc tiện nghi
 Ký gạo đem theo nay đã mốc xì
 Tôi vội vã dấu vào trong túi xách.
  Anh bà con tôi, một người công chức ngụy
   Nét u buồn nhưng cũng cố làm vui
   Đem tặng cho tôi một cái đồng hồ
  Không người lái, Sei-ko, hai cửa sổ.
   Rồi anh nói: "Ngày mai đi cải tạo
   Cái đồng hồ tôi cũng chẳng cần chi
   Xin tặng anh, mong nhận lấy đem về
     Một chút tình người bà con Nam bộ."

Sau khi đã nhận ra đời sống thật sự của toàn dân miền Nam và sự gian trá, phỉnh gạt của hồ già và đảng cs, ông Huy cảm thấy hổ thẹn với lương tâm nên đã than khóc:

Phan Huy
                                                                                                            3 tháng 4, 2017 

0 comments:

Post a Comment

Di sản VNCH: Nền văn minh đã thắng “chế độ man rợ”!

.

.