Dòng Máu Việt Nam Cộng Hòa
Thursday, 27 October 2016
Home »
Dân Muốn Biết
» Dân muốn biết Kỷ niệm 60 năm: Sự khác biệt giữa "Dân Chủ Cộng Hòa" do HCM và "Nền Cộng Hòa" do Ông Ngô Đình Diệm
Dân muốn biết Kỷ niệm 60 năm: Sự khác biệt giữa "Dân Chủ Cộng Hòa" do HCM và "Nền Cộng Hòa" do Ông Ngô Đình Diệm
Thursday, October 27, 2016
No comments
Giây phút lịch sử của VNCH, 26/10/1956. Quốc Khánh 26 tháng Mười 1956,
đánh dấu sự ra đời của Việt Nam Cộng Hoà. Từ đó, ngày này còn được gọi
là Tết Cộng Hoà.
_________________
Trí thức Nguyễn Mạnh Tường
Hôm nay, ngày 26.10 – Kỷ niệm 60 nam ngày thành lập nền Đệ Nhất Cộng Hòa. Chúng
tôi giới thiệu một đoạn viết ngắn về nhà trí thức Nguyễn Mạnh Tường (không rõ
tác giả) được đào tạo bên Pháp về phục vụ ở Miền Bắc, để them thông tin cho
chúng ta cùng suy ngẫm về sự khác nhau của nền Dân Chủ Cộng Hòa do ông Hồ Chí
Minh thành lập ở Miền Bắc và nền Cộng Hòa do Ông Ngô Đình Diệm thành lập ở Miền
Nam.
Năm 1936, cậu thanh niên 27 tuổi, với hai bằng tiến sĩ từ mẫu quốc hồi hương,
tương lai sáng rỡ như mặt trăng mặt trời. Cậu trở thành giáo sư trường Lycée du
Protectorat tức trường Bưởi, rồi cậu mở văn phòng luật sư tại hai biệt thự tại
thủ đô Hà Nội. Khi cộng sản cướp chính quyền, cậu hào hứng hiến luôn cả hai biệt
thự cho nhà nước. Kháng chiến bùng nổ, cậu không ngại gian lao, xách khăn gói
vào Khu Tư, tức Thanh Hóa theo “Bác.”
Chiến tranh tạm ngừng năm 1954, nhà trí thức lúc ấy đã mỏi mệt vì những điều tai
nghe, mắt thấy về Đảng và “bác”, nhưng cổ đã vướng tròng, khó bề thoát ra. Trở
về Hà Nội, ông được cộng sản ấn vào tay một lô chức tước “phó”, vô danh và… vô
thực luôn: Phó chủ tịch Hội Luật Gia Việt Nam, phó Trưởng khoa Đại Học Sư Phạm,
thành viên Hội Hữu Nghị Việt-Xô, v…v..
“Đó là các chức vụ hoàn toàn có tính cách lễ nghi, không hiệu năng mà cũng chằng
có thực quyền, đó là những chức vụ mà tôi chỉ là kẻ dư thừa”.
Năm 1956, có phong trào Đòi tự do, dân chủ của các báo Nhân Văn, Giai Phẩm. Báo
Nhân Văn đăng bài phỏng vấn ông Nguyễn Mạnh Tường. Ông vạch trần tính chất phản
dân hại nước của cộng sản:
“Đảng Viên đảng Lao Động và cán bộ thi hành chính sách thiếu tính thần dân chủ,
xa lìa quần chúng, tạo ra tình trạng đối lập quần chúng với mình…”
Dĩ nhiên, ông cũng còn tin cộng sản có thể sửa đổi được, và ông đề nghị những
biện pháp sửa đổi! Ngày nay, đã có một tay cộng sản gộc, chính tông, là Boris
Yelsin bỏ đảng và tuyên bố “Cộng Sản không thể sửa đổi”
Nhiều ông trí thức của ta vẫn tin rằng có thể dùng kiến nghị, thư ngỏ… để thay
đổi chính sách của Cộng sản!!!
Cộng sản dĩ nhiên không thèm đếm xỉa gì đến những đề nghị của ông Tường; nhưng
lãnh đạo Cộng sản lại dương những con mắt cú vọ quan sát, nhằm “chiếu tướng” ông
trí thức.
Ngày 30 tháng 10 năm 1956, ông luật sư, giáo sư, kiêm luôn bao nhiêu chức Phó và
Thành viên các hội, đọc một bài diễn văn tại cái gọi là "Mặt Trận Tổ Quốc", phân
tích những khốc hại đẫm máu của việc "Cải Cách Ruộng Đất", và đề ra phương hướng
để tránh mắc lại! Ông Trí thức lúc ấy chắc vẫn tin là cộng sản mắc “sai lầm”,
chứ không phải là chúng chủ tâm và tỉ mỉ hoạch định đủ phương kế để giết người
và cướp đất ruộng.
Sau bài diễn văn với những đề nghị này, nọ của ông, dây thừng quanh cổ ông được
cộng sản xiết chặt lại. Bao nhiêu chức tước vớ vẩn của ông được gỡ sạch. Ông bị
đưa ra đấu tố tại trường Đại Học cho học trò ông xỉ vả, mắng mỏ; ông bị ra trước
"Mặt Trận Tổ Quốc" để các “đồng chí” của ông đấu đá. Ông bị các đảng viên đảng
Xã Hội, một đảng bù nhìn do cộng sản nặn ra để trang trí cho chế độ, đấu tố ông
lần chót. Ông chống trả rất can trường, với lập luận sắc bén của một luật sư có
tài. Nhưng rồi ông đau khổ nhận rằng:
“Con cừu thì không thể lý luận với một con chó sói”.
Số phận ông đã được Cộng đảng quyết định: Bỏ cho chết đói giữa một sa mạc hận
thù không lối thoát. Ông than thở:
“Tôi đã là kẻ lữ hành trong chuyến đi qua sa mạc kéo dài từ năm 1958 đến năm
1990, hơn ba mươi năm dài đằng đẵng! Chìm trong vùng cát của sa mạc tuyệt vọng
làm cạn khô dòng nước mắt, tôi đã lê tấm thân bị tra tấn bởi thiếu thốn cô đơn
với quả tim rướm máu bởi nỗi buồn chua cay và vị đắng của mật!”
Trong ba mươi năm dài ấy, nhà trí thức sống ra sao? Ông kể lại:
“Trước tiên, loại bỏ ngay buổi ăn sáng, một thói quen xa hoa của những người tư
sản. Tiếp đến, cá thịt từ từ biến mất trong những buổi ăn trưa và tố́i. Khẩu
phần cơm rau mỗi ngày một ít đi, và đến lúc mỗi ngày chúng tôi chỉ có một bát
cháo để ăn. Vợ và con gái tôi ốm đi trông thấy. Bao nhiêu sáng láng đã biến mất
trên khuôn mặt dài ra vì ốm đói”.
Trong cơn khốn cùng như thế, gia đình ông Tiến sĩ “may mắn” có được một con gà
mái “mắn đẻ một cách đáng ngạc nhiên ”. Mỗi ngày con gà cho một cái trứng, và
mỗi người trong gia đình thay phiên nhau hưởng. Muốn cho gà đẻ trứng, thì phải
cho nó ăn. Khốn nỗi người còn sắp chết đói, lấy đâu gạo, bắp cho gà! Nhà trí
thức ‘phát huy sáng kiến’:
“mỗi ngày, vào lúc hoàng hôn, khi chợ đã vắng người mua bán, tôi lượn quanh để
lén nhặt những mảnh rau vụn, tránh không để người qua đường nhìn thấy, mang về
nuôi nó”.
Thê thảm không còn gì để nói! Nhưng con gà, dù mắn đẻ, tất cũng không nuôi sống
nổi cả gia đình của ông tiến sĩ. Ông phải đau khổ, năn nỉ những kẻ có tiền để họ
mua những thứ ông có thể vơ vét ở trong nhà: sách vở, quần áo của ông, son phấn,
tóc giả của bà, muỗng nĩa trong bếp… Giống hệt tình cảnh của toàn dân miền Nam
năm 1975 khi được CS Hanoi “giải phóng”. Bao nhiêu năm vật lộn mỏi mòn, chỉ để
khỏi chết đói!
Linh mục Lê Ngọc Thanh
Di sản VNCH: Nền văn minh đã thắng “chế độ man rợ”!
.
.
0 comments:
Post a Comment