Dòng Máu Việt Nam Cộng Hòa

Thursday, 20 February 2014

Dân Muốn Biết: Hậu quả của khủng bố tại VN và Đức hạnh của Hy Vọng

Phần kết của một quyển sách người Đức nói về hậu quả của khủng bố tại
VN
----------------
 

A reporter's love for a wounded people


Cuốn sách Đức: “A reporter's love for a wounded people” của tác giả Uwe Siemon-Netto đã được viết xong và đang chờ một số người viết “foreword” và endorsements.


Bản dịch cũng đã xong, được phép của tác giả chúng tôi xin giới thiệu đoạn kết rất xúc động mà tác giả đã nói lên ước muốn cùng với người Việt Nam nuôi dưỡng niềm hy vọng một ngày không xa Tự Do Dân Chủ sẽ trở lại với quê hương khốn khổ của chúng ta:

Đoạn kết:

Hậu quả của khủng bố đức hạnh của hy vọng


Hơn 40 năm đã trôi qua kể từ khi tôi giã biệt Việt Nam.
Vào năm 2015, thế giới sẽ chứng kiến kỷ niệm lần thứ 40 “chiến thắng” của Cộng sản và nhiều người sẽ gọi đó là ngày “giải phóng.” Ga xe lửa Huế, nơi một đầu máy và một toa hành lý khởi hành chuyến tầu tượng trưng 500 thước mỗi buổi sáng vào lúc 8 giờ sẽ không còn đáng đi vào kịch trường của sự phi lý nữa. Nó đã được phục hồi đẹp đẽ và sơn phết lại mầu hồng. Một lần nữa, tương tự như những ngày dưới sự thống trị của người Pháp, nó là nhà ga xe lửa đẹp nhất vùng Đông Dương và tài xế tắc-xi không phải chờ đợi vô ích bên ngoài. Mười chuyến tầu thong dong chạy qua mỗi ngày, năm chuyến xuôi Nam và năm chuyến ra Bắc. Gộp chung lại chúng được mệnh danh một cách không chính thức là Tàu Tốc Hành Thống Nhất. Chẳng lẽ nào tôi lại không mừng vui? Chuyện này có khác nào bên Đức khi bức tường Bá Linh đổ xuống và những bãi mìn biến mất, và nay những chuyến tầu cao tốc phóng ngược xuôi giữa hai xứ nguyên là Cộng sản bên Đông và Dân chủ bên Tây với tốc độ lên tới 200 dặm một giờ?

Hiển nhiên là tôi rất vui khi chiến tranh kết thúc và Việt Nam được thống nhất và phát triển, những chuyến xe lửa đã hoạt động trở lại và các bãi mìn đã được tháo gỡ. Nhưng đến đây thì sự tương đồng với nước Đức chấm dứt. Nước Đức hoàn thành sự thống nhất, một phần nhờ người dân tại Đông Đức đã lật đổ chế độ độc tài toàn trị bằng những cuộc biểu tình và phản kháng ôn hòa, một phần nhờ vào sự khôn ngoan của các nguyên thủ quốc tế như các vị Tổng thống Ronald Reagan và George G.W. Bush, của Thủ tướng Helmut Kohl, của lãnh tụ Sô Viết Mikhail Gorbachev, và cũng phần khác vì sự sụp đổ có thể đoán trước được của hệ thống xã hội chủ nghĩa sai lầm trong khối Sô Viết. Không có ai bị thiệt mạng trong tiến trình này, không một ai bị tra tấn, chẳng có ai phải vào trại tù và cũng không có ai bị buộc phải trốn chạy.

Có một khuynh hướng khó hiểu, ngay cả trong số các vị học giả đáng kính của phương Tây đã diễn tả sự kiện Cộng sản cưỡng chiếm miền Nam như là một cuộc “giải phóng.” Điều này đặt ra một câu hỏi: giải phóng cái gì và cho ai? Có phải miền Nam đã được “giải phóng” khỏi sự áp đặt một nhà nước độc đảng toàn trị được xếp hạng chung với những chế độ vi phạm tồi tệ nhất thế giới về các nguyên tắc tự do tôn giáo, tự do phát biểu, tự do ngôn luận, tự do hội họp và tự do báo chí? Một cái thứ giải phóng gì đã làm chết 3,8 triệu người dân Việt từ 1954 đến 1975 và đã buộc hơn một triệu người khác phải trốn ra khỏi đất nước, không những từ miền Nam bại cuộc mà cả từ những bến cảng miền Bắc và làm từ 200.000 đến 400.000 người gọi là thuyền nhân bị chết đuối?

Có phải là hành động giải phóng không khi xử tử 100.000 người lính miền Nam và viên chức chính phủ sau ngày Sài Gòn thất thủ? Phải chăng chỉ là một màn trình diễn nhân đạo của bên thắng cuộc bằng cách lùa từ một triệu đến 2 triệu rưỡi người miền Nam vào các trại tù cải tạo, trong đó có khoảng 165.000 người mất mạng và hàng ngàn người khác đã bị tổn thương sọ não lâu dài và bị các vấn đề tâm thần do hậu quả của tra tấn, theo một cuộc nghiên cứu của một nhóm học giả quốc tế do Bác sĩ tâm thần Richard F. Molina của đại học Harvard dẫn đầu?

Từ giữa những năm 1960, những tay bịa đặt chuyện huyền thoại về chính trị và lịch sử của phương Tây, hoặc ngây thơ hoặc bất lương, đã chấp nhận lời giải thích của Hà Nội rằng cuộc xung đột là một cuộc “chiến tranh nhân dân.” Cũng đúng thôi nếu chấp nhận định nghĩa của Mao Trạch Đông và Võ Nguyên Giáp về cụm chữ đó. Nhưng theo luật văn phạm về sở hữu tự theo cách Saxon Genitive qui định thì “chiến tranh nhân dân” phải được hiểu là cuộc “chiến tranh của nhân dân.” Thực tế không phải như vậy. Ðã có khoảng 3,8 triệu người Việt Nam đã bị giết giữa các năm 1954 và 1975. Khoảng 164.000 thường dân miền Nam đã bị thủ tiêu trong cuộc tru diệt bởi Cộng sản trong cùng thời kỳ, theo nhà học giả chính trị Rudolf Joseph Rummel của trường Đại học Hawaii. Ngũ Giác Ðài ước tính khoảng 950.000 lính Bắc Việt và hơn 200.000 lính VNCH đã ngã xuống ngoài trận mạc, cộng thêm 58.000 quân Hoa Kỳ nữa. Đây không thể là một cuộc chiến tranh của nhân dân mà chính là chiến tranh chống nhân dân.

Trong tất cả những lập luận đạo đức giả về cuộc chiến Việt Nam ta gặp quá thường trong vòng 40 năm qua, cái câu hỏi quan trọng nhất đã bị mất dấu hay AWOL, nếu dùng một từ ngữ viết tắt quân sự có nghĩa là “vắng mặt không phép,” câu hỏi đó là: Dân Việt Nam có mong muốn một chế độ Cộng sản hay không? Nếu có, tại sao gần một triệu người miền Bắc đã di cư vào Nam sau khi đất nước bị chia cắt năm 1954, trong khi chỉ có vào khoảng 130.000 cảm tình viên Việt Minh đi hướng ngược lại?

Ai đã khởi đầu cuộc chiến tranh? Có bất kỳ đơn vị miền Nam nào đã hoạt động ở miền Bắc hay không? Không. Có du kích quân miền Nam nào vượt vĩ tuyến 17 để mổ bụng và treo cổ những người trưởng làng thân cộng, cùng vợ và con cái họ ở đồng quê miền Bắc hay không? Không. Chế độ miền Nam có tàn sát cả một giai cấp hàng chục ngàn người trên lãnh thổ của họ sau năm 1954 bằng cách tiêu diệt địa chủ và các đối thủ tiềm năng khác theo cách thống trị theo lối Sô Viết của họ hay không? Không. Miền Nam có thiết lập chế độ độc đảng toàn trị hay không? Không.

Với cương vị một người công dân Đức, tôi không can dự gì đến cuộc chiến này, hay nói theo lối người Mỹ là “I have no dog in this fight” (tôi chẳng có con chó nào trong vụ cắn lộn này cả). Nhưng, nhằm chú giải cho cuốn sách “Lời nguyện của nhà báo”, tương tự như các phóng viên kỳ cựu có lương tâm, lòng tôi đã từng và vẫn còn đứng về phía dân tộc Việt Nam nhiều đau thương. Lòng tôi hướng về những người phụ nữ tuyệt vời với tính tình rất thẳng thắn và vui vẻ; hướng về những người đàn ông Việt Nam khôn ngoan và vô cùng phức tạp đang theo đuổi giấc mơ tuyệt hảo theo phong cách Khổng giáo; hướng về các chiến binh giống như trẻ con đi ra ngoài mặt trận mang theo cái tài sản duy nhất là một lồng chim hoàng yến; hướng về các góa phụ chiến tranh trẻ với cơ thể bị nhào nặn méo mó chỉ vì muốn bắt một tấm chồng lính Mỹ nhằm tạo một ngôi nhà mới cho con cái và có thể cho chính họ, còn hơn là đối mặt với độc tài Cộng sản; hướng về nhóm trẻ em bụi đời trong thành thị cũng như ngoài nông thôn săn sóc lẫn nhau và những con trâu đồng. Với trái tim chai cứng còn lại, lòng tôi thuộc về những người trốn chạy khỏi lò sát sinh và vùng chiến sự, luôn luôn đi về hướng Nam mà không bao giờ về hướng Bắc cho đến tận cùng, khi không còn một tấc đất nào vắng bóng Cộng sản nữa để mà trốn. Tôi đã chứng kiến họ bị thảm sát hay bị chôn sống trong những ngôi mồ tập thể và mũi tôi vẫn còn phảng phất mùi hôi thối của những thi thể đang thối rữa.

Tôi không có mặt vào lúc Sài Gòn thất thủ sau khi toàn bộ các đơn vị Quân Lực VNCH, thường xuyên bị bôi bẩn một cách ác độc bởi truyền thông Hoa Kỳ, giờ đây bị những đồng minh người Mỹ của họ bỏ rơi, đã chiến đấu một cách cao thượng, biết rằng họ không thể thắng hay sống sót khỏi trận đánh cuối cùng này. Tôi đang ở Paris, lòng sầu thảm khi tất cả những chuyện này xẩy ra và tôi ước gì có dịp tỏ lòng kính trọng năm vị tướng lãnh VNCH trước khi họ quyên sinh lúc mọi chuyện chấm dứt, một cuộc chiến mà họ đã có thể thắng: Lê Văn Hưng (sinh năm 1933), Lê Nguyên Vỹ (sinh năm 1933), Nguyễn Khoa Nam (sinh năm 1927), Trần Văn Hai (sinh năm 1927) và Phạm Văn Phú (sinh năm 1927).

Khi tôi viết đoạn kết này, một ký giả đồng nghiệp và một loại học giả sinh năm 1975 khi Sài Gòn bị thất thủ, đã tự tạo cho bản thân một thứ tên tuổi bằng cách bêu xấu tội ác chiến tranh của Mỹ tại Việt Nam. Vâng, họ thật đáng bị bêu xấu. Đúng, đó là sự thật. Mỹ Lai có thật. Tôi biết, tôi đã có mặt trong phiên tòa mặt trận khi Trung úy William Calley bị kết án là có tội. Tôi biết cái tiêu chuẩn đếm xác chết được tôn sùng bởi đầu óc méo mó của các cấp chỉ huy quân sự cũng như dân sự thời đại Mc Namara tại Washington và bản doanh Hoa Kỳ tại Sài Gòn đã làm tổn hại hàng ngàn mạng sống của người dân vô tội.

Nhưng không có hành vi tàn ác nào của các đơn vị rối loạn Hoa Kỳ và VNCH có thể sánh bằng cuộc tàn sát do lệnh nhà nước giáng xuống đầu người miền Nam nhân danh Hồ Chí Minh. Những tội ác mà cho đến ngày nay những kẻ kế thừa thậm chí vẫn không thừa nhận vì không ai có cái dũng cảm hỏi họ: Tại sao các anh thảm sát tất cả những người vô tội mà các anh rêu rao là đi chiến đấu để giải phóng họ? Với tư cách một người Đức, tôi xin được thêm một đoạn chú thích như sau: tại sao các anh giết người bạn của tôi là Hasso Rüdt von Collenberg, tại sao lại giết các bác sĩ người Đức ở Huế, và anh Otto Söllner tội nghiệp mà “tội ác” duy nhất là dạy trẻ em Việt Nam cách điều khiển một ban nhạc hòa tấu? Tại sao các anh bắt cóc những thanh niên thiện nguyện Knights of Malta, làm cho một số bị chết trong rừng rậm và số khác thì bị giam cầm tại Hà Nội? Tại sao các anh không bao giờ tự xét lương tâm về những hành động đó, theo cách những người Mỹ chính trực trong khi họ đã được xác định một cách đúng đắn là họ thuộc về phía lẽ phải trong cuộc Đại Chiến Thứ Hai, vẫn bị dằn vặt bởi cái di sản khủng khiếp để lại vì đánh bom rải thảm những khu dân cư trong nước Đức và tấn công bằng bom nguyên tử xuống Hiroshima và Nagasaki?

Hồi tưởng lại cuộc thử thách trên con đường mòn Hồ Chí Minh trong tạp chí Der Spiegel, cô y tá Tây Đức Monika Schwinn nhớ lại cuộc gặp gỡ với các đơn vị chiến đấu Bắc Việt trên đường xuống phía Nam như là một trong những kinh nghiệm khủng khiếp nhất. Cô diễn tả cái cường độ của mối hận thù trên khuôn mặt của những tên lính đó và cô viết chính những tên Việt Cộng canh chừng phải khó khăn lắm mới ngăn chận họ không giết những người Đức ngay tại chỗ. Không có ai sinh ra là biết hận thù cả. Sự thù hận chỉ có thể có được do dậy dỗ. Nuôi dưỡng tính giết người trong lòng thanh niên là một khuôn phép huấn luyện chỉ có trường phái chủ nghĩa toàn trị là giỏi nhất. Trong cuốn tiểu sử rất hay nói về tay chỉ huy SS Heinrich Himmler, sử gia Peter Longerich diễn tả là ngay cả gã sáng lập viên cái lực lượng tàn độc gồm những tên côn đồ mặc đồ đen cũng khó lòng buộc thuộc hạ vượt qua sự kiềm chế tự nhiên để thi hành lệnh thảm sát Holocaust (Longerich. Heinrich Himmler. Oxford: 2012). Chính cái ánh mắt thù hận của những tên sát nhân Bắc Việt tại Huế làm ám ảnh những người tôi phỏng vấn hơn cả. Nhưng dĩ nhiên phải dành nhiều thời gian với họ, chịu sự đau khổ cùng họ, tạo niềm tin và trò chuyện với họ thì mới khám phá ra cái cốt lõi của một phần nhân tính con người, một hiểm họa về mặt chính trị và quân sự vẫn còn quanh quẩn bên chúng ta từ bốn thập niên qua. Chỉ phán ý kiến về nó từ trên tháp ngà đài truyền hình New York hay các trường đại học Ivy League thì không bao giờ đủ cả.

Trong một cuốn sách gây chú ý về đoàn quân Lê Dương Pháp, Paul Bonnecarrère đã kể lại cuộc gặp gỡ lịch sử giữa Đại tá đầy huyền thoại Pierre Charton và Tướng Võ Nguyên Giáp sau khi Pháp thất trận tại Điên Biên Phủ (Bonnecarrère. Par le Sang Versé. Paris: 1968). Charton là tù binh trong tay Cộng sản Việt Minh. Giáp đến thăm Charton nhưng cũng để hả hê. Cuộc gặp gỡ xẩy ra trong một lớp học trước mặt khoảng 20 học viên đang tham dự một buổi tuyên truyền chính trị. Cuộc đối thoại giữa hai nhân vật đối chọi nhau đã xẩy ra như sau:

Giáp: “Tôi đã đánh bại ông, thưa Đại tá!”

Charton: “Không, ông không đánh bại tôi, thưa Đại tướng. Rừng rậm đã đánh bại chúng tôi... cùng sự hỗ trợ các ông đã nhận được từ người dân bằng các phương tiện khủng bố.”

Võ Nguyên Giáp không ưa câu trả lời này và cấm các học viên không được ghi chép nó. Nhưng đó là sự thật, hay chính xác hơn: đó là một nửa của sự thật. Cái nửa kia là các nền dân chủ như Hoa Kỳ đúng là không được trang bị về chính trị và tâm lý để theo đuổi một cuộc chiến trường kỳ. Sự nhận thức này, cùng với cách sử dụng các phương tiện khủng bố đã trở thành trụ cột trong chiến lược của Võ Nguyên Giáp. Hắn đã đúng và hắn đã thắng. Thậm chí nguy hiểm hơn nữa là ngày nay các chế độ toàn trị đang chú ý đến điểm này.

Cho đến tận ngày hôm nay tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi cái kết luận tôi bắt buộc phải rút ra từ kinh nghiệm về Việt Nam là: khi một nền văn hóa bê tha hủ hóa đã mệt mỏi về lòng hy sinh, nó sẽ có khả năng vứt bỏ tất cả. Nó đã chín mùi để bỏ rơi một dân tộc mà đáng lẽ nó phải bảo vệ. Nó còn thậm chí sẵn sàng xóa đi những mạng sống, sức khoẻ về thể chất và tinh thần, nhân phẩm, trí nhớ và danh thơm của những thanh niên đã được đưa ra mặt trận. Điều này đã xẩy ra trong trường hợp các cựu chiến binh Việt Nam. Tác động của sự khiếm khuyết đã ăn sâu trong các nền dân chủ tự do này rất đáng sợ vì cuối cùng nó sẽ phá hỏng chính nghĩa và tiêu diệt một xã hội tự do.

Tuy nhiên tôi không thể kết thúc câu chuyện ở đây bằng điều tăm tối này được. Là một người quan sát về lịch sử, tôi biết là lịch sử, mặc dù được khép kín trong quá khứ, vẫn luôn luôn mở rộng ra tương lai. Là một Ki-Tô hữu tôi biết ai là Chúa của lịch sử. Chiến thắng của Cộng sản dựa vào những căn bản độc ác: khủng bố, tàn sát và phản bội. Hiển nhiên tôi không biện minh cho chuyện tiếp tục đổ máu nhằm chỉnh lại kết quả, cho dù có khả thi đi chăng nữa. Nhưng là một người ngưỡng mộ tính kiên cường của dân tộc Việt Nam, tôi tin là họ sẽ cuối cùng tìm ra phương cách ôn hòa và các lãnh tụ chân chính để họ có thể thoát khỏi những tay bạo chúa. Có thể sẽ phải mất nhiều thế hệ, nhưng điều đó sẽ xẩy ra.

Trong ý nghĩa này, tôi bây giờ chỉ muốn xếp hàng vào đoàn xích-lô bên ngoài ga xe lửa Huế vào năm 1972, nơi chẳng có người khách nào quay trở lại. Chỗ của tôi ở đâu bây giờ? Tôi còn lại gì nữa ngoài niềm hy vọng?


Uwe Siemon-Netto


https://groups.google.com/forum/#!topic/soc.culture.vietnamese/
-------------------
Epilogue


The fruit of terror and the virtue of hope


                        More than forty years have passsed by since I
paid Vietnam my farewell visit.  In 2015, the world will observe the
40th anniversary of the Communist victory, and many will call it
“liberation.” The Hué railway station, where a locomotive and a
baggage car left on a symbolic 500-yard journey every morning at
eight, no longer qualifies as Theater of the Absurd. It has been
attractively restored and painted pink. Once again, as in the days of
French dominance, it is the most beautiful station in Indochina, and
taxi drivers do not have to wait outside in vain. Ten comfortable
trains come through every day, five heading north, five going south.
Collectively they are unofficially called Reunification Express.
Should I not rejoice? Is this not just as in Germany, where the Berlin
Wall and the minefields have gone, and now high speed trains zoom back
and forth between the formerly Communist East and the democratic West
at speeds up to 200 miles an hour?

                        Obviously I am glad that the war is over and
Vietnam is reunified and prosperous, that the trains are running, and
most of the minefields cleared. But this is where the analogy with
Germany ends. Germany achieved its unity, in part because the Germans
in the Communist East toppled their totalitarian government with
peaceful protest and resistance, and in part thanks to the wisdom of
international leaders such as Presidents Ronald Reagan and George G.W.
Bush, Chancellor Helmut Kohl, and Soviet leader Mikhail Gorbachev, and
partly because of the predictable economic collapse of the flawed
socialist system in the Soviet Bloc. Nobody died in the process,
nobody was tortured, nobody ended up in camps, nobody was forced to
flee.

                        There is an incomprehensible tendency, even
among respectable pundits in the West, to refer to the Communist
takeover of the South as “liberation.” This begs the question:
liberation from what and to what? Was South Vietnam “freed” for the
imposition of a totalitarian one-party state that ranks among the
world’s worst offenders against the principles of religious liberty,
freedom of expression, freedom of speech, freedom of assembly, and
freedom of the press? What kind of liberation was this that cost 3.8
million Vietnamese lives between 1955 and 1975 and has forced more
than one million Vietnamese to flee their country, not only from the
vanquished South, but even from ports in the North, causing between
200,000 and 400,000 of the so-called boat people to drown?

                        Was it an act of liberation to execute 100,000
South Vietnamese soldiers and officials after the fall of Saigon? Was
it meant to be a display of generosity by the victors to herd between
one million and 2.5 million South Vietnamese to reeducation camps,
where an estimated 165,000 perished and thousands more have sustained
lasting brain injuries and mental health problems resulting from
torture, according to a study by an international team of scholars led
by Harvard psychiatrist Richard F. Molina?

                        Since the mid-1960s, political and historical
mythographers in the West have either naively or dishonestly accepted
Hanoi’s line that this conflict was a “People’s War.” Well it was, if
one accepts Mao Zedong’s and Vo Nguyen Giap’s interpretation of the
term. But the Saxon Genitive implies that a “People’s War” is supposed
to be a war of the people. In truth, it wasn’t. Some 3.8 million
Vietnamese were killed between 1955 and 1975. Approximately 164,000
South Vietnamese civilians were annihilated in a Communist democide
during that same period, according to political scientist Rudolf
Joseph Rummel of the University of Hawaii. The Pentagon estimated that
950,000 North Vietnamese and more than 200,000 South Vietnamese
soldiers fell in combat, in addition to 58,000 U.S. troops. This was
no war of the people; it was a war against the people.

                        In the all too often hypocritical rhetoric
about the Vietnam War over the last 40 years, the key question has
gone AWOL, to use a military acronym meaning absent without leave, and
the question is: Did the Vietnamese people desire a Communist regime?
If so, how was it that nearly one million northerners moved south
following the division of their country in 1954, while only about
130,000 Vietminh sympathizers went in the opposite direction?

 Who started this war? Were there any South Vietnamese units operating
in North Vietnam? No. Did South Vietnamese guerillas cross the 17th
parallel to disembowel and hang pro-Communist village chiefs, their
wives and children in the northern countryside? No. Did the South
Vietnamese regime massacre an entire class of people by the tens of
thousands in is territory after 1954 the way the North Vietnamese had
liquidated landowners and other potential opponents of their Soviet-
style rule? No. Did the South Vietnamese establish a monolithic one-
party system? No.

                        As a German citizen, I had no dog in this
fight, as Americans would say. But to paraphrase the Journalists’
Prayer Book, such as hardened reporters have hearts, mine was, and
still is, with the wounded Vietnamese people. It belongs to these
sublime women who can often be so blunt and amusing; it belongs to the
cerebral and immensely complicated Vietnamese men trying to dream the
perfect dream in a Confucian way; to the childlike soldiers going to
battle carrying their only possessions – a canary in a cage; to young
war widows who had their bodies grotesquely modified just to catch a
GI husband and create a new home for their children and perhaps for
themselves, rather than face a Communist tyranny; to those urban and
rural urchins minding each other and water buffalos. What a hardened
heart I had, it belonged to those I saw running away from the butchery
and the fighting – always in a southerly direction, but never ever
north, until at the very end there was no VC-free square inch to
escape to.   I saw them slaughtered or buried alive in mass graves,
and still have the stench of putrefying corpses in my nostrils.

                        I wasn’t there when Saigon fell after entire
ARVN units, often so maligned in the U.S. media and now abandoned by
their American allies, fought on nobly, knowing that they would
neither win nor survive this final battle. I was in Paris, mourning,
when all this happened, and I wish I could have paid my respects to
five South Vietnamese generals before they committed suicide when the
game was over that they should have won: Le Van Hung (born 1933), Le
Nguyen Vy (born 1933), Nguyen Khoa Nam (born 1927), Tran Van Hai (born
1927) and Pham Van Phu (born 1927).

                        As I write this epilogue, a fellow journalist
and scholar of sorts, a man born in 1975 when Saigon fell, is making a
name for himself, pillorying American war crimes in Vietnam. Yes, they
deserve to be pilloried. Yes, they were a reality. My Lai was reality;
I know, I was at the court martial where Lt. William Calley was found
guilty. I know that the body count fetish dreamed up by the warped
minds of political and military leaders of the McNamara era in
Washington and U.S. headquarters in Saigon cost thousands of innocent
civilians their lives.

                       But no atrocity committed by dysfunctional
American or South Vietnamese units ever measured up to the state-
ordered carnage inflicted upon the South Vietnamese in the name of Ho
Chi Minh. These crimes his successors will not even acknowledge to
this very day because nobody has the guts to ask them: why did your
people slaughter all these innocents whom you claimed to have fought
to liberate? As a German, I take the liberty of adding a footnote
here: why did you murder my friend Hasso Rüdt von Collenberg, the
German doctors in Hué, and poor Otto Söllner, whose only “crime” was
to have taught young Vietnamese how to conduct an orchestra? Why did
you kidnap those young Knights of Malta volunteers, subjecting some to
death in the jungle and others to imprisonment in Hanoi? Why does it
not even occur to you to search your conscience regarding these
actions, the way thoughtful Americans, while correctly laying claim to
have been on the right side in World War II, wrestle with the terrible
legacy left by the carpet bombing of residential areas in Germany and
the nuclear attacks on Hiroshima and Nagasaki?

                        Reminiscing on her ordeal on the Ho Chi Minh
Trail in the news magazine Der Spiegel, the West German nurse Monika
Schwinn recalled her encounter with North Vietnamese combat units on
their way south as one of her most horrifying experiences. She
described the intensity of hatred in the facial expressions of these
soldiers and wrote that her Vietcong minders had great difficulty
preventing them from killing the Germans on the spot. Nobody is born
hating. Hate must be taught. Fostering murder in the hearts of young
people involved a teaching discipline at which only the school of
totalitarianism excels. In his brilliant biography of SS leader
Heinrich Himmler, historian Peter Longrich relates that even this
founder of this evil force of black-uniformed thugs did not find it
easy to make his men overcome natural inhibitions to execute the
holocaust (Longerich. Heinrich Himmler. Oxford: 2012). It was the
hatred in the eyes of the North Vietnamese killers in Hué that many of
the survivors I interviewed considered most haunting. But of course
one did have to spend time with them, suffer with them, gain their
confidence and speak with them to discover this central element of a
human, political and military catastrophe that is still with us four
decades later. Opining about it from the ivory towers of a New York
television studio or an Ivy League school does not suffice.

                        In a stirring book about the French Foreign
Legion, Paul Bonnecarrère relates the historic meeting between the
legendary Col. Pierre Charton and Gen. Vo Nguyen Giap after France’s
defeat at Dien Bien Phu (Bonnecarrère. Par le Sang Versé. Paris:
1968).  Charton was a prisoner of war in the hands of the Communist
Vietminh. Giap came to pay his respects to him but also to gloat. The
encounter took place in a classroom in front some 20 students
attending a political indoctrination session. The dialogue between the
two antagonists went thus:

                        Giap: “I have defeated you, mon colonel!

                        Charton: “No you haven’t, mon general. The
jungle has defeated us… and the support you received from the civilian
population -- by means of terror.”

                        Vo Nguyen Giap didn’t like this answer, and
forbade his students to write it down. But it was the truth, or more
precisely: it was half of the truth. The other half was that
democracies like the United States seemed indeed politically and
psychologically ill equipped to fight a protracted war. This
realization, alongside the use of terror tactics, became a pillar of
Giap’s strategy. He was right and he won. Even more dangerous
totalitarians are taking note today.

                        To this very day I am haunted by the
conclusion I was forced to draw from my Vietnam experience: when a
self-indulgent throwaway culture grows tired of sacrifice it becomes
capable of discarding everything. It is prepared to dump a people whom
it set out to protect. It is even willing to trash the lives, the
physical and mental health, the dignity, memory and good name of the
young men who were sent to war. This happened in the case of the
Vietnam Veterans. The implications of this deficiency endemic in
liberal democracies are terrifying because in the end it will demolish
their legitimacy and destroy a free society.

However, I must not end my narrative on this dark note. As an observer
of history, I know that history, while closed to the past, is always
open to the future. As a Christian I know who is the Lord of history.
The Communist victory in Vietnam was based on evil foundations:
terror, murder and betrayal. Obviously, I do not advocate a resumption
of bloodshed to rectify this outcome, even if this were possible. But
as an admirer of the resilient Vietnamese people, I know that they
will ultimately find the right peaceful means and the leaders to rid
themselves of their despots. It might take generations, but it will
happen.

             In this sense, I will now join the queue of the pedicab
drivers outside the Hué railway station where no passenger arrived
back in 1972. Where else would my place be? What else do I possess but
hope?


http://uwesiemon.blogspot.com/2013/03/duc.html

0 comments:

Post a Comment

Di sản VNCH: Nền văn minh đã thắng “chế độ man rợ”!

.

.