Dòng Máu Việt Nam Cộng Hòa

Wednesday, 10 April 2013

Sau Bức Màn Nhung Hạ Nghị Viện/VNCH (2)



Cảnh sát trước dinh Độc Lập (Ngày Xưa)


Trước khi tiếp tục trình bày cùng bạn đọc về những nhân vật nổi nang, từ bọn DB Cộng sản nằm vùng đến người Quốc gia và những sinh hoạt đầy sóng gió tại Hạ Nghị Viện VNCH từ tháng 8-1971 đến 30-4-1975, tôi xin được điểm qua một chút về thời sự Việt Nam.
Tuần qua báo, đài, mạng đều đặc biệt nhấn mạnh đến cuộc thăm viếng ngoại giao của Chủ tịch Nhà nước CS Ngụy quyền Việt gian Nguyễn minh Triết (NMT) tại Washington DC, Hoa Kỳ.
 Nhìn chung, cuộc Mỹ du của NMT thất bại  hoàn toàn. Cái nhìn trực diện là giới chính trị Hoa Kỳ đã coi thường NMT như một tên hủi mang mầm bệnh HIV. Đi đâu, từ tòa án ở Foley Square đến Quốc hội Hoa Kỳ đến tòa Bạch Ốc, NMT ở đâu cũng bị chính giới Hoa Kỳ khinh khi, miệt thị ra mặt, đối xử như với một kẻ rừng rú, vô văn hóa hay tệ hơn, như một tên trộm cướp giết người (chính y là tên trộm cướp giết người và vô văn hóa thực).
 DB Dana Rohrabacher (Cali) nói với Tổng Thống Bush trước khi Triết tới:
 “Tổng Thống sắp đón tiếp một tên trùm xã hội đen.” Sở dĩ chính giới HK coi thường NMT vì y chỉ là một chủ tịch nước không do dân bầu mà do đảng CS cầm quyền đưa lên. Hai vị thế đó khác nhau một trời một vực, nhưng từ 62 năm qua, VC vẫn cứ áp đặt như thế mà còn hống hách kiêu căng, coi dân như đàn con nít. Trường Chinh Đặng xuân Khu, đàn anh Triết, đã được giặc Hồ cho làm Chủ tịch Quốc hội bù nhìn CSVN 27 năm ròng rã. Hồ cũng làm chủ tịch nước suốt cuộc đời y như nhiều chóp bu CS khác trên thế giới như Fidel Castro, cha con Kim Jong IL vv….
Cựu chiến binh HK, ông Jerry Kiley, trước  có sang chiến đấu ở VN (cùng đi với phóng viên Trần đông Đức) đã đứng trước mặt NMT lớn tiếng mắng thẳng vào mặt Việt gian Triết. Có lẽ nhiều lần trong chuyến đi, Triết phải đổ quạu. NMT đã phải chui cửa hậu vào tòa Bạch ốc vì tránh hàng chục ngàn đồng bào Việt tị nạn CS với rừng cờ vàng dàn chào y ở phía trước. Y cũng phải bỏ cả cờ, cả khách đấy mà chạy bán sống bán chết, với sự bảo vệ chặt chẽ của an ninh và Cảnh sát Hoa Kỳ, lên máy bay rời Hoa Kỳ ngay. Xe của y đi tại Washington DC cũng không dám cắm cờ máu Việt cộng. Chưa từng có một Quốc trưởng, Tổng thống nước nào bị nhục nhã như vậy. Nhưng 700 tờ báo trong nước và các đài TV và Net, hoan hô y nhiệt liệt coi như chuyến đi đại thành công. Cả đám chẳng biết xấu hổ là gì! Trong số người khen, như chó liếm chân chủ, tại bữa tiệc ở Dana Point với NMT, có tên mặt dày Nguyễn cao Kẩu (thực tội cho chó), một thằng cao bồi mất dạy, đá cá lăn dưa, chó nhảy bàn độc, trong hàng tướng VNCH đã nhẫn tâm phản bội đồng bào tị nạn CS về đầu hàng VGCS hòng kiếm chút cơm thừa canh cặn. Cho nên các cụ ta xưa rày nói rất đúng: Mèo vẫn hoàn mèo cho dù có cắt lông, tỉa mã, sơn phết trang hoàng cho nó bằng một bộ da con cọp! 
Còn về Trung Úy Jerry Kiley, nếu tôi không lầm, ông chính là người đã nhổ một bãi nước miếng kèm lời nói:” Đồ phản quốc!” vào mặt nữ tài tử ngu xuẩn Jane Fonda ở Kansas khi mụ này đến đó ra mắt sách. Chắc không ai trong chúng ta quên được thập niên 60, Jane Fonda phản chiến, ủng hộ Việt cộng, đã từng ngồi trên ghế khẩu cao xạ phòng không tại Hà Nội cho VC chụp hình gửi đi khắp thế giới.  Chị lòa mù cả hai mắt dù mắt vẫn mở trao tráo, nói nịnh giặc Hồ khi VGCS gửi hình chị đi khắp thế giới để tuyên truyền rằng rất nhiều người Mỹ như chị ủng hộ họ, ủng hộ cuộc chiến thần thánh của họ (cuộc chiến cho Tàu chiếm đất, chiếm biển khỏi tốn một viên đạn như ngày nay thấy).
Chị và đồng bọn Konkrite, Dan Rather, John Kerry…đâm những nhát dao chí tử vào lưng quân đội Mỹ đang anh dũng chiến đấu cho Tự Do của thế giới tự do, trong đó có chị và gia đình chị. :
“Tôi cho các người hay, rồi các người phải lậy xin làm công dân XHCN mới được thâu nhận!”
  Những kẻ phản chiến cùng với chị Jane thì nhiều, có thể kể John Kerry, Joan Baez, giới truyền thông như Konkrite, Dan Rather v.v…Nhưng kẻ đầu sỏ, phản chiến mạnh nhất chính là Cố vấn Henry Kissinger và Tổng Thống Richard Nixon! Miền Nam ngày nay tan như xác pháo, cả nước VN đau khổ lầm than chính là từ cái nông cạn xuẩn động của Tổng Thống John F. Kennedy (giết hai anh em ông TT Ngô đình Diệm) và hai ông Nixon, Kissinger!
Chiến lược gia Kissinger, một ông Tiến sĩ giấy, ông có biết ngày nay Trung cộng đã lấy xong những phần đất nào ở Đông Nam Á châu và sẽ lấy dễ như trở bàn tay những phần đất còn lại! Chiến lược của ông đã đuổi người Mỹ đi khỏi những vùng đất này, đem dâng chúng cho Trung cộng và dù tốn tiền hao của, Mỹ khó vô cùng để trở lại như xưa! Chiến lược gia như Kissinger thì chỉ ngồi cúi mặt chịu nhục mà nhìn cho kẻ thù xâm chiếm, ngay cả tại nước Mỹ! Một thứ tiến sĩ giấy ngu đần, nhát gan và vô dụng dù cùng TT Mỹ được điều khiển một đạo quân mạnh nhất hoàn cầu! Với cách xâm lược hung hãn của Trung cộng từ vài chục năm nay, Kissinger chỉ nên giấu cái mặt bỉ ổi ngu đần đi chứ đừng giơ ra cho thế giới thấy mà người ta khinh!
Ngày nay ông ta , vì lương tâm căn rứt, phải thú nhận rằng, thua trận ngày 30-4-1975 là lỗi hoàn toàn do Hoa Kỳ, chứ không phải tự QLVNCH. Ngày nay, nhìn bảng quân viện khổng lồ từ các nước Cộng sản và Nga-Trung cộng cho quân Bắc Việt, tính ra nhiều trăm tỉ đô-la, các chánh khách Hoa Kỳ mới giật mình, họ đã quá bần tiện với miền Nam VN, chỉ có 300 triệu đô-la súng đạn thay thế và xăng dầu tháng 4-1975 chở sang tiếp viện cho VNCH, vào đến cửa biển Vũng Tàu còn gọi giật lại, đem trở về Mỹ! Trước đó cả năm, xăng dầu và đạn bắn phải hạn chế tối đa. Thay vì phải rót 100 trái 105 li vào một phòng tuyến để ngăn địch công đồn thì Bộ Tổng Tham Mưu chỉ cho bắn 10 quả rồi thôi, ra sao thì ra trong khi đó, đạn trọng pháo VGCS nã trên nóc giao thông hào của ta như ở Charlie, đêm vài ngàn quả là thường! Nhìn đó đã thấy thua rồi!
Hồi còn ông TT Ngô đình Diệm và Cố vấn là Ngô đình Nhu, còn quốc sách ẤpChiến lược để sàng lọc dân ra khỏi bọn cán binh, du kích VGCS trà trộn, còn dễ trừ khử chúng. Sau ngày 2-11-1963, tên mạt tướng khố xanh khố đỏ mặt thịt ngu xuẩn Dương văn Minh lên chấp chánh, việc đầu tiên là y ký Sắc Lệnh hủy bỏ Ấp Chiến lược. Nào y có biết cái gì ngoài việc vào Rừng Sát truy lùng Bảy Viễn và bè đảng để chịt cổ lấy tiền Bảy Viễn làm giầu từ những sòng bài Kim Nhung Đại thế giới và đĩ điếm! (Y đã tịch thu của Paul, con Bảy Viễn, một sac marin đầy ắp quí kim và tiền Đông Dương, đô-la. Y ỉm đi ăn, không chia cho tay chân, chúng ức báo cáo với TT Diệm. TT Diệm gọi y vào hỏi, y thú nhận có. Ông Diệm cất chức y cho ngồi chơi xơi nước từ đó nên y căm hận ba anh em ông TT Diệm. Ngày 2-11-1963, được dịp, y trả thù, cho tên Đ/U Nhung đâm và bắn anh em ông Diệm. Sau này, y không ân xá ông Ngô đình Cẩn mặc dù có đơn xin!).
Tóm lại, Hoa Kỳ đánh giặc cái kiểu xìu xìu ển ển, vừa đánh vừa đàm cũng không muốn thắng. Đồng minh thế này thì, y như TT Nguyễn văn Thiệu từng tuyên bố: “Làm bạn đồng minh với Mỹ khó gấp bội làm kẻ thù của Mỹ”. Ngày nay thức giả ai cũng thấy điều đó.

CỘNG SẢN NẰM VÙNG CỰU DÂN BIỂU NGÔ CÔNG ĐỨC  Đà  QUA ĐỜI - TỜ NHẬT BÁO CS TIN SÁNG.

Cùng ngày 22-6-2007, Bút Xuân nhận được tin từ một người bạn cho biết, Ngô công Đức, Dân biểu CS nằm vùng trước 1975 ở Sàigòn, Chủ nhiệm tờ nhật báo CS Tin Sáng, người đã được đề cập ở bài trước, vừa qua đời tại VN. Cá nhân người viết bài này xin có lời thành thật chia buồn cùng tang quyến và chúc hương hồn ngưòi quá cố sớm xuống gặp “bác” Hồ Chí bởi trong thời gian còn sống, Ngô công Đức đã vì Hồ tặc mà chửi bới, miệt thị một cách căm hờn chế độ Cộng hòa và QLVNCH là những chiến sĩ ngày đêm chiến đấu quyết liệt với cán binh CS phá hoại để mang lại an ninh tại Sàigòn cho chính Ngô công Đức và gia đình cùng dân miền Nam.
          Những người hiểu chuyện nói rằng khi xưa, chính CS đã giết cha của Ngô công Đức, khi lớn lên NCĐ không báo thù cho cha mà lại đi làm gia nô, tôi mọi cho kẻ thù đã giết cha và cũng đồng thời là kẻ thù của cả dân tộc Việt Nam! 
 Người cho tin cũng nói, Ngô công Đức sinh năm 1936, có đạo CG, học hành dở dang (chưa đi thi Brevet, tức TH đệ nhất cấp), anh rể là tên Dân Biểu ác ôn CS nằm vùng Nguyễn văn Binh, Trưởng Nhóm DB Quốc gia HNV. Vào HNV khóa I (1967), giữa khóa, NCĐ phải trốn đi ngoại quốc (có lẽ theo ngả Cao miên bằng đường bộ) và đã sang bên Thụy điển họp báo rùm beng chửi bới ông TT Nguyễn Văn Thiệu, chống chế độ của miền Nam VN. An ninh của miền Nam muốn bắt y với những bằng chứng rõ rệt là NCĐ làm tay sai và phục vụ cho CS xuyên qua nhiều hành động và trên báo Tin Sáng, NCĐ làm Chủ nhiệm. Cũng theo nguồn tin này, trong thời gian ở ngoại quốc, NCĐ đã được CS cho tiền bạc, tài trợ.
 Khi làm chủ nhiệm tờ Tin sáng (trước 30-4-75), NCĐ và mấy kẻ khác thường kí tên chung là Tư trời biển trong mục “Tin vịt, nghe qua rồi bỏ”, để châm biếm, chửi bới, đánh phá chính quyền và những người QG, nhất là những DB, NS có lập trường QG. Ba tờ báo,  Đại Dân Tộc của DB Võ long Triều, Điện Tín của Lý quý Chung và Tin Sáng của Ngô công Đức đã đạt được khá nhiều mục tiêu đối với giới lập pháp VNCH có nghĩa là làm cho họ rét, phải im lặng để bọn gia nô cho CS đánh phá thả dàn. NCĐ, một gia nô trung thành của CS, y như anh nhà tu phá giới mất nết Nguyễn ngọc Lan (NNL). Những anh này xung phong làm một kẻ đâm thuê chém mướn (bằng ngòi bút) cho CS nhưng rốt cuộc chẳng được gì ngoài mấy lời khen ngợi hay mấy tấm bằng khen (Nguyễn Ngọc Lan suýt chết vì bị CS cho đâm xe khi y chở LM Chân Tín đi đưa đám ma cán bộ “CS xét lại” Nguyễn văn Trấn). Kể ra ở nước ta, những kẻ bị lừa phỉnh, mất trắng cả cuộc đời cho “Hồ dâm tặc” (chữ của Đại tá CS Phạm quế Dương gọi Hồ), giống như Nguyễn Ngọc Lan, Ngô Công Đức, Nguyễn văn Trấn, Nguyễn hữu Thọ, Dương quỳnh Hoa, Huỳnh tấn Mẫm, Đinh văn Đệ, Đoàn văn Toại, Lê văn Nuôi...đếm không xiết! Ở hải ngoại ngày nay, không thiếu bọn tôi tớ gia nô bưng bô đội đĩa cho CS chỉ vì chút cơm thừa canh cặn CS thí cho chúng. Chúng gồm đủ: báo chí, nhà văn, nhà thơ, MC, ca sĩ, thương gia, bác sĩ, HO (Sĩ quan Đàlạt) xưa kia đã gần chết trong trại tù CS, nay nịnh CS để mong được chúng cho chức vụ. Nhưng bọn vô liêm sỉ, sớm đầu tối đánh này lầm to rồi! Nhiều anh già HO kiếm khá tiền già liền trốn vợ về VN kiếm những con bé gia đình quá nghèo phải bán dâm để kiếm sống. Có nhiều anh đã chết ở VN, có anh bị Siđà, có anh bị cắt bớt bao tử, có anh chết ngay trên bụng gái đêm tân hôn....đủ thứ không kể xiết. Ở VN ngày nay, gái điếm hằng hà sa số vì không nghề không ngỗng, thất nghiệp, quay ra làm nhăng làm cuội kiếm tí tiền còm để sống qua ngày. Vốn tiền không có thì chỉ cái vốn đó là tiện nhưng hỡi ơi, nhiều cô gái dở sống dở chết vì bệnh hoa liễu và si-đà. Những ngưởi đi du lịch về kể lại, đi tới đâu cũng thấy nhan nhản gái điếm: tắm ôm, bia ôm, cắt tóc ôm, mát-sa ôm v.v…cứ chi tiền là có ngay. Đó chính là cái thiên đàng của XHCN mười triệu oan hồn tức tưởi nằm xuống mới có được!
          Sau 30-4-1975, Ngô công Đức về VN qua ngả Hồng Kông, lại được CS cho tái bản tờ Tin Sáng, được vài  năm rồi cũng bị đình bản. CS có dùng y đâu! Sau đó y đi buôn đồ gốm, đồ sành sứ qua Mỹ. Thời gian sau 30-4-75, NCĐ cũng giao du thân mật, đánh tennis với Thủ Tướng Việt gian CS bán nước Võ văn Kiệt nhất là thời gian Kiệt làm Thủ tướng. Nhưng chính Võ văn Kiệt cũng bị VGCS giết thảm vì hứng chí “lăng ba vi bộ” dù chẳng nhiều. Xin nói sau.         
          Như cả thế giới đều biết, bọn VGCS rất quỉ quái, chúng biết rằng không một người nào ưa chúng nếu biết rõ chúng là  CS. Chỉ một cái danh từ CS đã bị khinh ghét, chưa nói đến khi người ta nhìn thấy những hành động dã man, tàn bạo của CS.
Có một bộ mặt na ná như CS nhưng dưới cái tên rất hay ho, rất kêu là chủ nghĩa Xã hội. Chủ nghĩa Xã hội rất ăn khách vì nguyên thủy nó bênh vực dân nghèo, chống lại chủ nghĩa thực dân, đế quốc để xây dựng một xã hội công bằng, no ấm, không còn nạn người bắt nạt người. Marx và Engels đã viết về những lí thuyết hấp dẫn đó. Jean Jacques Rousseau, Voltaire, Montesquieu, Tôn dật Tiên v.v... cũng đã đặt những vấn đề tiên quyết của xã hội. Đọc những lí thuyết này, các trí thức miền Bắc khi xưa và cả VN đều say mê, đều muốn xếp hàng đứng sau lưng Hồ chí Minh (vì Hồ tự xưng là đi theo chủ nghĩa Xã hội) để thực hiện cho được một thiên đàng Xã hội chủ nghĩa trong giấc mơ:”Làm theo khả năng, hưởng theo nhu cầu.”
          Nhưng rồi, tất cả mọi người đều bị Hồ lừa đau đớn. Hồ và bọn thủ hạ thân tín, tay sai CS quốc tế đệ tam, đã phản bội tất cả, phản bội Tổ quốc, phản bội các đấng tiền nhân, phản bội Nhân dân, phản bội những lời đã hứa, Hồ đưa những người ngây thơ, nhẹ dạ thuần túy yêu nước, yêu dân tộc này vào con đường phục vụ cho đệ tam quốc tế CS, một chủ nghĩa sắt máu, phi luân, vô gia đình, vô tôn giáo, vô tổ quốc cũng đồng thời vô độc lập, vô nhân quyền, vô tự do dân chủ và cực kì vô phúc!
 Hồ và bọn thủ hạ xôi thịt dùng những đồng chí” này làm nấc thang danh vọng và quyền lực để Hồ và cả bọn leo lên, môi trường là lãnh thổ VN và tiến sang cả Ai lao, Cam bốt. Hồ và đồng bọn không còn nhìn thấy gì ngoài quyền cao chức trọng do CS quốc tế ban cho, hậu thuẫn và bảo vệ cho để làm tay sai đắc lực mãi mãi cho chúng hầu bành trướng chủ nghĩa CS. Hồ và đồng bọn ngồi trên đầu trên cổ nhân dân VN, ăn sung mặc sướng, hưởng thụ tối đa (hãy đếm thử xem bao nhiêu người đàn bà đã qua tay Hồ, những cô gái ở tuổi cháu ngoại Hồ; những người đàn bà đã qua tay Lê Duẩn (vợ Lê Duẩn vì ghen giết Thanh Nga và chồng là Đổng Lân sau một buổi hát Cải Lương), Lê đức Thọ, Nguyễn hữu Thọ, Trần huy Liệu, Võ nguyên Giáp và nhiều tên khác không kể xiết) dù có phải dâng đất, dâng biển cho kẻ thù truyền kiếp cũng được, miễn giữ vững độc quyền toàn trị để tiếp tục hưởng thụ tiền của và gái đẹp.
 Tên nước, Hồ cũng đặt là “Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa VN”, Hồ giấu bặt cái đuôi Cộng sản vì e nó quá xấu xa và hung ác, không ai dám đến gần mà Hồ lợi dụng tối đa từ “xã hội”.
 Từ 1945, Hồ không nhận mình là CS, trái lại, để mua cảm tình của Anh, Mỹ, Hồ thường tự nhận là người QG cho đến sau 1954, Hồ hiện nguyên hình là một con Cobra CS. (“Hồ chí Minh” là một biệt danh hay bút danh của cụ Hồ học Lãm, một chí sĩ QG, sau khi cụ mất, Hồ lấy tên Hồ chí Minh cho mình, cả tên Việt Nam Độc lập đồng minh hội gọi tắt là Việt Minh, Hồ cũng “cầm nhầm”)
Từ đó chúng ta thấy danh từ “xã hội” (social) đã có một ma lực mạnh mẽ đến thế nào! Và giữa nó với CS, đường ranh giới chỉ bằng sợi tóc.
          Danh từ “xã hội” ngày nay không lừa ai được nữa nhưng từ 1945, những Nguyễn mạnh Tường, Trần đức Thảo, Trịnh đình Thảo, Hoàng xuân Hãn, Nguyễn đình Thi, Dương quỳnh Hoa, Nguyễn văn Trấn, Nguyễn Hộ, Huỳnh tấn Phát, Trương như Tảng, Nguyễn hữu Thọ v.v... và hàng triệu người VN khác, không phải giới trí thức mà chỉ là giới bình dân ít học như cán binh, cán bộ, nông, công nhân v.v...đã mất trắng cả cuộc đời chỉ vì hai chữ “xã hội” cộng với nhiều cách khác, âm mưu khác để lừa phỉnh dối gạt bởi Hồ tặc và đồng bọn.
 Nhiều cụ già ở miền Bắc hiện nay đã tám, chín mươi tuổi, được gọi là “nhà cách mạng lão thành” trong đó có tướng CS là Nguyễn trọng Vĩnh và con gái ông ta nay đã phản tỉnh, vì thời trai trẻ đã xung phong theo Hồ đi chiến đấu, nào đánh Pháp, đuổi Mỹ v.v...vào sinh ra tử, được nhiều bằng khen là anh hùng, là chiến sĩ gương mẫu v.v...Các cụ già này đến nay vẫn cứ đinh ninh là mình đã chiến đấu (đúng) vì dân tộc, vì Tổ quốc, rất hãnh diện với những công lao và bằng khen từ “bác Hồ”.
 Nhưng sự thực quá đau đớn là các cụ này đã bị gạt, đã chiến đấu không công, đã hi sinh xương máu cho đệ tam quốc tế CS. Tất cả Quân đội Nhân dân trở thành một đạo quân Lê dương, lính đánh thuê, mà Hồ và bọn thủ hạ đầu nậu đã báo cáo Nga-Tàu để lấy điểm, hưởng mọi quyền chức, tiền bạc, bổng lộc. Còn các cụ “cách mạng lão thành” này cả đời nghèo khổ thiếu thốn, đúng là làm cỗ cho người ta ăn trong khi đó chính các cụ có trọng tội với dân tộc là đã a tòng với Việt gian bán nước Hồ tặc và đồng bọn như Đồng, Chinh, Duẩn, Giáp, Mười, Anh, Kiệt, Triết, Mạnh, Dũng vv... dâng biển dâng đất cho Trung cộng và kìm kẹp, hãm hại, bần cùng hóa đồng bào ruột thịt của mình. Hãy nhìn tài sản bạc tỉ đô-la của bọn đầu nậu và cái cảnh nghèo túng xơ xác của nhân dân và của chính các cụ là rõ ngay!         
Với những bưng bít của VC, làm thế nào để các cụ “cách mạng lão thành” này nhìn ra một sự thực, tức nhìn ra những sai lầm từ đầu của mình khi xưa (kể từ 19-8-1945, đã trót theo Cộng Hồ) mà ăn năn hối cải và nếu tích cực hơn nữa thì làm cái gì để đới công chuộc tội với tổ quốc trước khi buông xuôi hai tay trở về với cát bụi? Cái gì đó không gì khác là xé thẻ đảng như rất nhiều người đã làm. Và nếu biết suy nghĩ hơn thì cùng nhau đứng lên tiêu diệt bọn chóp bu trả lại quyền cho Dân cứu nước vì nạn Tàu đô hộ vài ngàn năm nữa đã lù lù ngay trước Mắt.         
Ba triệu đảng viên CS hiện nay cũng cần làm một cuộc “truy tầm căn nguyên” của mình như thế để dứt khoát định một thái độ, không để cho CS lợi dụng thêm sự ngây thơ cả tin của mình làm những việc phản lại đất nước và đồng bào nữa! Làm thế nào để ba triệu người này cải tà qui chánh, đó là bước đầu cần làm của những người đã thức tỉnh ra khỏi cơn mê, nhất là những nhà báo.         
Khi đã tỉnh cơn mê, ấy là lúc toàn dân đứng lên phá sập bạo quyền CS, thiết lập chế độ Dân chủ, Tự do, Nhân quyền trên đất nước thân yêu. Có tiến được mấy bước đó, chúng ta mới nghĩ đến những bước tiếp theo, bằng không tất cả chỉ là bàn luận suông mà thôi! 
                                                         
*** 
TRẠI HÀ TÂY

Câu chuyện được kể tiếp cũng từ người bạn của  Bút Xuân, tạm gọi là anh A như sau đây.
LS Trần văn Tuyên (TVT) cùng anh A và một số viên chức cao cấp trong Chính phủ VNCH, một số Nghị sĩ, Dân biểu được đưa từ miền Nam ra trại tù tập trung ở tỉnh Hà Tây, cách Hà Nội chừng 30km.
          Có hai buồng ngủ cho 120 tù nhân, mỗi buồng 60 người. Buồng có hai tầng, dưới là bệ xi măng, dài bằng thân người, bề ngang mỗi người được khoảng 60-70cm, đồ dùng cá nhân  để trong cái xách tay để ở đầu giường. Trên đầu, cao khoảng 1m là một tầng nữa bằng gỗ cũng mỗi người một khoảng như ở tầng dưới. 
Những tháng đầu các anh em tù nhân chỉ làm vệ sinh và nhặt cỏ xung quanh trại tù. Sau này, cán bộ CS lập ra các đội công tác như đội gạch, đội ngói, đội rau xanh, đội mộc, đội nề, đội nuôi cá, đội xây dựng v.v..Việc tẩy não chú trọng vào lí thuyết. Nhưng trước nhất, mỗi tù nhân phải thành thật khai báo về mình, về ba, bốn đời cha mẹ, ông bà, ông cố tổ mình trước đã làm những gì? Có phải là “trí phú địa hào, cần đào tận gốc trốc tận rễ” không? Có phải là quan lại làm tay sai cho đế quốc Mỹ không?
Nhiều người cha mẹ chết sớm đâu có biết cha mẹ khi xưa đã làm gì sinh sống, đừng nói đến ông bà, cụ kị. Vì vậy đa phần phải nặn óc phịa ra cho có chuyện mà là chuyện vô thưởng vô phạt, không bị tội thêm nhưng cũng có cái mà viết báo cáo cho qua chuyện.
          Có người không quen nghĩ, không quen viết, không quen phịa chuyện nên viết ngắn xủn thì bọn cán bộ không chịu, bảo rằng anh không thành thật khai báo. Chẳng bù cho những người viết bản tự thú tràng giang đại hải như ông Võ hữu Thu, (cựu Tỉnh trưởng Quảng Tín  anh ruột chiến sĩ Võ đại Tôn) viết bản tự thú vài nghìn trang, cựu Bộ trưởng Thông tin Phạm Thái cũng dài không kém.
          Như những ai đã từng vào tù Cộng sản (CS), đều biết dù khai vài trăm lần như nhau, bọn quản giáo, cán bộ vẫn cho là chưa đầy đủ, bắt khai lại. Khi đã khai ra từ bản đầu tiên, phải ghi sơ lại hoặc cố nhớ để lần sau khai giống thế, nhất là không mâu thuẫn. Nhiều anh em tù nói rằng chúng đã dùng những bản báo cáo đó để chùi đít. Dù chùi gì thì chùi, chúng ra lệnh là phải báo cáo, lệnh từ những thằng cán bộ vắt mũi chưa sạch, ngu dốt i tờ nhưng lên mặt kiêu căng phách lối kiểu chó nhảy bàn độc.
          LS Trần Văn Tuyên cũng sinh hoạt thường nhật như anh em. Bữa đó cò một cán bộ trẻ từ Hà Nội tới với mục đích y thuyết trình cho anh em tù nghe. Y khoảng 30 tuổi, mặc quần áo dân sự.
          Lúc đó là buổi sáng, anh em tù mới được mỗi người một phần tư cái bánh bột mì luộc. Bánh này hình thù như bánh bao, không nhân, nhạt nhách, chỉ là bột mì pha bột gạo, củ mì v.v... ngào nước viên tròn, đem hấp hay luộc. Cứ bốn anh một cái, cử ra một anh để cắt. Khi cắt thật đều thì không sao nhưng nếu cắt phần to, phần bé thì phải bắt thăm. Anh số 1 được chọn trước nhất, rồi đến anh thứ hai, thứ ba. Anh cắt (chia) phải lấy sau cùngvới phần bé nhất. Từ đó anh tởn, những lần sau anh phải ráng mà chia (cắt) cho thực đều kẻo hại đến thân! Một phần tư cái bánh ăn dè dè mới được hai miếng nhỏ, nhưng vì quá đói, có chút ngọc thực bỏ vào miệng là quí rồi.
(còn tiếp)
GS Bút Xuân Trần Đình Ngọc
Cựu DB/Quốc Hội VNCH

0 comments:

Post a Comment

Di sản VNCH: Nền văn minh đã thắng “chế độ man rợ”!

.

.