Bản Tin
Liên Hội Nhân Quyền Việt Nam ở Thụy Sĩ
Tố cáo những hành vi
tội ác của Việt cộng
qua báo chí Thụy Sĩ và truyền thông
thế giới
Một bài viết
bằng tiếng Pháp của nhà thơ Nguyên Hoàng Bảo Việt, kèm theo bản dịch tiếng Anh
của nữ văn hữu Mavis Guinard, đã được đăng nơi trang đầu Bản Tin của Trung tâm
Văn Bút Thụy Sĩ Pháp thoại số đặc biệt Ngày Đoàn kết với các Nhà Văn bị Cầm Tù.
Trong hai tháng 11 và tháng 12 năm 2012, bài viết được đăng trên một số nhựt
báo Thụy Sĩ, Âu châu và Phi châu, đồng thời được phổ biến trên một số điện báo
và đài phát thanh quốc tế*. Bài viết bắt đầu bằng một sự khẳng định rằng :
Không thể có một mùa xuân văn chương nở hoa, một nền văn hóa hòa bình đích thực
và công bình xã hội nếu quyền tự do phát biểu và
thể hiện quan điểm không được tôn trọng và bảo vệ. Thế nhưng, cái quyền ấy rất
mong manh và đang bị hiểm nguy lớn tại nhiều nước. Những nhà cầm
quyền độc tài, tha hóa vì nhũng lạm hay các nhóm xã hội đen có võ khí đã gây ra
nhiều tội ác đối với quyền tự do căn bản hàng đầu đó. Chúng cấm đoán, bịt
miệng, che mắt, nhốt tù, tra tấn, bắt đi biệt tích hoặc ám sát. Để chống cự lại
bạo lực phi nghĩa, những nhà văn và nhà báo chỉ có tiếng nói hay từ ngữ.
Tác giả bài báo
‘’La Journée de l’Ecrivain en prison et la Tragédie des Naufragés de la Liberté
d’Expression’’ đã tưởng niệm những nhà cầm bút bị giết hại. Nhắc lại một số trường
hợp tiêu biểu, như nhà văn Ken Sara Wiva nước Nigéria, nhà báo nữ Anna
Politkovkaya nước Nga cùng nhà báo kiêm nhà văn Hrant Dink, nước Thổ Nhĩ Kỳ.
Trong 12 tháng qua, theo phúc trình của Ủy ban Văn Bút Quốc tế bênh vực Nhà Văn
bị Cầm tù, hơn 30 vụ thảm sát và 678 vụ hành hung, trấn áp. Gần 300 nhà văn,
phóng viên và tác giả nhựt ký điện tử bị bắt giữ, tra tấn, câu lưu hoặc lưu
đày. Danh sách các nạn nhân không thể kể ra hết. Xin chúng ta rán mà nhớ lại,
thí dụ tại Mễ Tây Cơ, nhà thơ Guillermo
Fernandez Garcia và nữ phóng
viên Regina Martinez (bị ám sát);
Ethiopie, nhà báo Eskinder Nega (18
năm tù giam); Syrie, nữ thi sĩ Tal
Al-Mallouhi, (5 năm tù giam); Trung Cộng, nhà thơ Lưu Hiểu Ba, Giải Nobel Hòa Bình (11 năm tù giam); Việt Nam Cộng sản, nhà thơ Nguyễn Hữu Cầu, (tù chung thân đến mù mắt),
nhà báo Điếu
Cày (12 năm tù giam) và nhà báo Tạ
Phong Tần (10 năm tù giam); Ba Tư, nữ văn sĩ Shiva Nazar Ahari (4 năm tù giam); Tây Tạng
bị Trung cộng chiếm đóng, ba nhà văn Dhongkho,
Bouddha và Khelsang, (3 đến 4 năm tù giam); Nga, hai nữ
nghệ sĩ Maria
Alekhina và Nadejda Tolokonnikova,
thuộc nhóm Pussy Riot (2 năm tù giam); Thổ Nhĩ Kỳ, nhà văn Muharrem Erbey (câu lưu từ tháng 12 năm 2009) và tại Phi Luật Tân, nhà thơ và
nhạc sĩ Ericson Acosta, (câu lưu
từ tháng 2 năm 2011). Trong năm 2012, Văn Bút Quốc Tế đã mở một cuộc vận động
lớn chống lại quyền không bị xử phạt dành cho những kẻ phạm tội đại hình và bọn
đồng lõa vì là thủ phạm giết hại các nhà văn và nhà báo ở châu Mỹ la tinh. Cũng
cần nhắc lại, Đại hội Văn Bút Quốc tế tổ chức hồi tháng 9 năm 2012 ở Gyeongju,
Cộng Hòa Hàn Quốc, đã thông qua nhiều Quyết Nghị tố cáo và lên án tình trạng
đàn áp hoặc hành hung, đe dọa các nhà cầm bút tại một số nước trên thế giới.
Những chế độ bị hài tội gồm có Trung Cộng, Việt Cộng, Cuba, Syrie, Ba Tư, Bahreïn, Erythrée, Ethiopie, Nga, v.v.
Sau khi nói lên tấn thảm kịch của các
nhà cầm bút trên thế giới bị trấn áp và ngược đãi, nhà thơ Nguyên Hoàng Bảo
Việt xác quyết rằng chế độ cộng sản Hà Nội vẫn là một mối quan tâm
lớn.
Có nghĩa là bản chất độc tài tàn bạo và đảng trị của Việt cộng hầu như còn
nguyên vẹn mặc dù thỉnh thoảng chúng ta thấy vài dấu hiệu, cử chỉ nhân nhượng
nhứt thời vì áp lực quốc tế. Và phải kể nhứt là vì lòng dân yêu nước bị bức
hiếp ngày càng phẩn nộ, can đảm ra mặt chống đối. Mối quan tâm vừa nói không chỉ là thường trực đối với Hiệp hội các Nhà
Văn thế giới và các tổ chức quốc tế bênh vực Nhân Quyền khác. Bà Navi Pillay,
Cao ủy Liên Hiệp Quốc đặc trách Nhân Quyền và bà Catherine Ashton, Ủy viên
Ngoại giao của Liên Hiệp Âu châu, cũng đã nhiều lần điểm mặt chế độ tội phạm
đó. Nhà thơ Việt Nam lưu vong tố cáo nhà cầm quyền Việt cộng tiếp tục đàn áp quyền tự do phát biểu
và thể hiện quan điểm. Cộng sản cho áp dụng các điều luật hình sự nhằm hủy diệt các quyền tự do căn bản của
con người. Phải kể trước nhứt là điều 88 ‘’Tuyên truyền chống nhà nước
CHXHCHVN’’ và điều 258 ’’Lợi dụng các quyền tự do dân chủ,
xâm phạm lợi ích của Nhà nước”. Bị cáo buộc bởi điều 88, người vô tội có thể bị kết án đến 20 năm tù giam; với
điều 258, có thể bị tuyên phạt đến 7 năm tù giam. Các tòa báo in, các cơ quan truyền
thông đại chúng (phát thanh và truyền hình), mạng lưới Internet và các cơ sở
xuất bản bị công an văn hóa kềm kẹp chặt chẽ và chịu sự kiểm duyệt gắt gao.
Việc hạn chế tùy tiện trắng trợn vẫn còn hiệu lực đối với quyền tự do tìm kiếm,
thu nhận và trao đổi tin tức, nhứt là các tin tức nhằm xác định trách nhiệm đối
với các hành động vi phạm nhân quyền, tham nhũng và bất công xã hội.
Nhiều
nhà văn, nhà báo, tác giả nhựt ký điện tử và các nhà hoạt động bênh vực nhân quyền Việt Nam là nạn nhân của những hành vi sách
nhiễu, những trận đánh đập tàn nhẫn, những vụ bắt giữ độc đoán, những sự đối xử
võ phu, hung bạo của công an cùng những đòn tra tấn hiểm độc được bao che.
Những người vô tội bị trù dập, kỳ thị tư tưởng và lòng tin tôn giáo, phân biệt
đối xử vì thuộc sắc tộc thiểu số, thường phải trải qua những tháng năm kéo dài
thời gian giam cứu trước khi bị đưa ra xét xử tại những phiên tòa thiếu công
minh. Cuối cùng chỉ để nhận lấy những bản án tù nặng nề bất công. Trong các
trại lao động cưỡng bức, tù nhân chính trị, ngôn luận và lương tâm nào từ chối
nhận tội hoặc tuyệt thực để phản đối các điều kiện giam cầm vô nhân đạo đều bị
biệt giam hoặc bị nhốt kín ở một nơi không ai biết. Tù nhân mắc bệnh nặng bị
tước quyền được chăm sóc y tế thích hợp và được gặp gia đình tới thăm nom. Một
số nhà dân chủ đối kháng đã bị tù thường phạm hành hung. Những tù nhân chính
trị, ngôn luận và lương tâm ngay sau khi ra khỏi trại giam tập trung còn phải
bị tù quản chế tại nhà hoặc lưu đày đến 5 năm.
Lần đầu tiên trong lịch sử, dân tộc Việt Nam
vừa trải qua một tấn bi thảm kịch chưa từng thấy. Thân mẫu của nhà báo viết nhựt ký điện tử Tạ Phong Tần, bà Đặng Thị Kim Liêng
(64 tuổi) đã qua đời ngày 30 tháng 7 năm 2012 sau khi tự thiêu để phản đối việc giam cầm độc đoán con gái mình từ tháng 9 năm
2011. Sau cái chết đau thương của bà mẹ, nhà dân chủ đối
kháng Tạ Phong Tần vẫn bị kết án 10
năm tù giam và 5 năm tù quản chế ngày 24
tháng 9 năm 2012. Bà bị trừng phạt về tội ‘’tuyên truyền chống nhà nước CHXHCNVN''.
Đó là một bản án tù bất công và vô nhân
đạo trước công luận và các tổ chức quốc tế. Đến ngày 30 tháng 10 năm
2012, thêm một trò hề nhạo báng công lý nữa của Việt cộng. Hai nhạc sĩ viết nhựt ký điện tử, ông Trần Vũ Anh Bình (bút hiệu Hoàng Nhật Thông) bị phạt 6
năm tù giam kèm theo 2 năm tù quản chế và
ông Võ
Minh Trí (bút hiệu Việt
Khang và Minh Trí) 4 năm tù giam kèm theo 2 năm tù quản chế. Hai ông Trần Vũ Anh
Bình và Võ Minh Trí đều bị guồng máy trấn áp và bịt miệng bằng ‘’pháp luật’’
của cộng sản kết tội là tác giả của một số ca khúc yêu nước phổ biến trên
Internet. Bên cạnh những ca khúc mà chế độ kiểm duyệt hà khắc không thể khuất
phục và ngăn chận, còn có những bài viết bênh vực nhân quyền, công bình xã hội
và đòi hỏi thực thi các quyền tự do dân chủ. Hai văn nghệ sĩ chỉ bày tỏ thái độ
của người Việt Nam khao khát được thật sự sống tự do và phục hồi nhân phẩm
trước nạn ngoại xâm và quốc nhục, trước bạo lực phi nhân nghĩa và tham ô nhũng
lạm.
Ở
phần cuối bài báo, nhà thơ Nguyên Hoàng Bảo Việt muốn nói cho các bạn Pháp thoại biết rằng nhà nước cộng sản Việt Nam là một hội viên bất xứng của tổ chức
Cộng đồng Pháp thoại (Francophonie). Các đại diện Việt cộng tìm cách vận động,
chiêu dụ một số nước Pháp thoại để mong được giao phó tổ chức Hội nghị thượng
đỉnh Cộng đồng Pháp thoại lần thứ hai tại Hà Nội. Họ chỉ nhằm vào sự trục lợi,
làm giàu thêm cho từng lớp lãnh đạo đảng. Phải nói cho các bạn Pháp thoại biết
rằng tù nhân chính trị, ngôn luận và lương tâm Việt Nam bị cộng sản biệt
giam không bao giờ được quyền ngâm nga bài thơ Tự do của thi sĩ Paul Eluard, ca
tụng nguồn Hy vọng của nhà văn André Malraux, nói lên lời Tán dương, cất tiếng
hát Lưu đày với Mưa, Tuyết, Gió...của nhà thơ Saint-John Perse, khôi nguyên
Nobel Văn chương năm 1960.
Và chúng
ta phải tiếp tục nói lên sự thật để công luận thế giới nhìn rõ mặt một chế
độ vi phạm Nhân Quyền và chà đạp Nhân Phẩm một cách trắng trợn và nghiêm trọng
từ mấy thập niên qua. Vậy mà chế độ tội phạm đó vẫn còn dùng thủ đoạn tuyên
truyền xảo trá, chạy chọt, kéo bè kết đảng, để tìm hậu thuẫn cho lá đơn xin làm
một hội viên ‘’thật bất xứng’’ của Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc.
Genève ngày 10 tháng 3 năm 2013
Liên Hội Nhân Quyền Việt Nam ở Thụy Sĩ
Ligue
Vietnamienne des Droits de l’Homme en Suisse
Vietnamese League for Human Rights in Switzerland
* Radio Europe Libre/Radio Liberty; Deutsche
Welle; OpenDemocracy/OdRussiaPostSoviet; Ghana Mma; Togo CACIT (Collectif des
Associations Contre l’Impunité au Togo); Le Temps à Tunis; Actualité-Tunisie;
Tribune de Genève, Le Temps, Le Courrier en Suisse; PEN International WIPC and
Centres.
Nguyên văn tiếng Pháp và bản dịch tiếng
Anh của bài báo :
La Journée de l’Ecrivain en prison
et la Tragédie des Naufragés de la Liberté
d’Expression *
Il ne peut y avoir ni
floraison littéraire, ni culture de la paix véritable et justice sociale si la liberté
d’expression n'est pas
respectée et protégée. Or, cette
liberté est très fragile et en grand danger dans de nombreux pays. Les
écrivains et les journalistes y risquent de subir de sévères châtiments tels
que le bâillonnement, la prison, la disparition ou la mort du simple fait
d’exercer leur droit à la liberté d’expression. Pour résister aux
pouvoirs dictatoriaux et corrompus ou aux groupes armés de criminalité, les
écrivains et les journalistes n’ont que la parole ou les mots.
Ainsi, le 15 novembre, cette Journée Mondiale de l’Ecrivain en prison se
manifestera-t-elle sous le signe de solidarité et de soutien envers les
écrivains et les journalistes victimes de l'intolérance et de la violence,
ainsi que leurs familles.
Pour mémoire, le 10
novembre 1995, l’écrivain nigérian Ken Saro Wiwa, défenseur du peuple Ogoni, une minorité ethnique dans le
delta du Nil, était pendu. Puis, Anna Politkovskaya, courageuse journaliste et reporter russe, était assassinée à Moscou
le 7 octobre 2006 et Hrant Dink,
journaliste et écrivain turc d’origine arménienne, abattu à Istanbul le 19
janvier 2007. Ce sont quelques exemples les plus criants et révoltants
de cette sorte de crime contre la liberté d’expression, contre la littérature
sans frontières et la presse d’opinion indépendante.
Durant les
12 derniers mois, le Comité des Écrivains en
prison du PEN International a recensé plus de 30 assassinats. Et au moins 678 cas d’attaques contre les auteurs, les
reporters et les blogueurs. Des centaines d’entre eux ont été arrêtés,
torturés, emprisonnés ou déportés. Dans la liste non exhaustive des victimes,
entre autres, tâchons de nous remémorer certains noms: au Mexique, Guillermo Fernandez Garcia, poète et traducteur, (assassiné
en mars 2012), Regina Martinez, reporter
(assassinée en avril 2012); en Ethiopie, Eskinder Nega,
journaliste-blogueur (18 ans de prison); en Syrie, Tal
Al-Mallouhi, poète-blogueuse (5 ans de prison); en Chine, Liu Xiaobo, Nobel de la Paix
(11 ans de prison); au Viêt Nam, Nguyên Huu Câu,
poète presque aveugle (prison à vie), Diêu Cày,
journaliste (12 ans de prison) et Ta Phong Tân,
journaliste-blogueuse (10 ans de prison); en Iran, Shiva Nazar
Ahari, écrivaine (4 ans de prison); au Tibet, Dhongkho,
Bouddha et Khelsang,
écrivains (de 3 à 4 ans de prison); en Russie, Maria
Alekhina et Nadejda Tolokonnikova,
membres du groupe Pussy Riot (2 ans de prison), en Turquie, Muharrem Erbey, écrivain (détenu en décembre 2009); aux
Philippines, Ericson Acosta, poète et
auteur-compositeur (détenu en février 2011), etc. Notons que la campagne ‘’Ecrivez contre l’impunité
2012’’ de PEN International dénonce la violence
meurtrière contre les écrivains, les journalistes et blogueurs en Amérique
latine et l’impunité pour les criminels et leurs complices.
Il convient aussi de rappeler qu’en septembre dernier, le Congrès du PEN International à Gyeongju, en
Corée du Sud, avait adopté une
dizaine de résolutions condamnant la répression, la censure et les
menaces à l’encontre des écrivains et des journalistes vivant sous les
latitudes hostiles ou intolérantes. En fait, la persécution sévit partout: au Bahreïn, au Belarus, en Chine, au Tibet, au Xinjiang des Ouïgours et en Mongolie intérieure, à
Cuba, en Erythrée, en Ethiopie, en Honduras, en Iran, en Irak, au Mexique; au Porto Rico, en Syrie, en Turquie, en Russie, au Cambodge ou au Viêt Nam.
Cet Etat d’Asie du Sud Est, le Viêt
Nam, demeure une grande
préoccupation. Parce qu’il continue à réprimer le droit à la
liberté d‘expression, en appliquant des articles liberticides de son Code
pénal, en particulier l’article 88 ‘’Propagande contre l’Etat socialiste’’
prévoyant des peines maximales de 20 ans de prison. La presse écrite, les
médias audiovisuels, Internet et les maisons d'édition sont sous le strict
contrôle de l'Etat et soumis à une censure sévère. Il y a une restriction
flagrante à la liberté de chercher, de recevoir et de transmettre des
informations, notamment celles relatives à la responsabilité des violations des
droits de l’homme, à la corruption et à l'injustice sociale. Plusieurs
écrivains, journalistes, blogueurs et défenseurs des droits de l’homme sont
victimes d’agression physique, d’arrestation illégale, de brutalité policière
et de torture, de longue détention préventive, de procès inéquitable et de
lourdes peines de prison. Dans les camps de travaux forcés, les prisonniers qui
refusent de plaider coupable ou se
livrent à une grève de la faim pour protester contre les
conditions de détention inhumaines sont maintenus à l'isolement et/ou au
secret. Les prisonniers gravement malades se voient refuser leur droit de
recevoir un traitement médical adéquat et de visites de famille. Certains ont
été attaqués par les détenus de droit commun. Les prisonniers relâchés après
avoir purgé leur peine de prison sont placés en résidence surveillée dans le
cadre de la détention probatoire jusqu’à 5 ans.
Pour la première fois de son histoire,
le Viêt Nam a vécu une tragédie humaine sans précédente. Mme Dang Thi Kim Liêng
(64 ans), mère de Ta Phong Tân,
journaliste-blogueuse, était décédée le 30 juillet 2012 après s’être immolée
par le feu pour protester contre la détention arbitraire de sa fille depuis
septembre 2011. En dépit de la mort de sa mère, Ta Phong Tân était condamnée le
24 septembre à 10 ans de prison et 5 ans de détention probatoire pour
‘’propagande contre l’Etat socialiste’’. Cette lourde peine injuste et
inhumaine était requise malgré les protestations et les appels de Mme Navi
Pillay, Haute Commissaire des Nations Unies aux Droits de l’Homme et Mme
Catherine Ashton, Haute Représentante de l'Union Européenne pour les Affaires étrangères en faveur de sa libération
inconditionnelle et immédiate.
Encore une autre parodie de justice: le 30 octobre 2012, Trân Vu Anh Binh et Viêt Khang,
deux jeunes auteurs-compositeurs et blogueurs, ont été condamnés à 6 ans et 4
ans d’emprisonnement pour avoir diffusé leurs chansons sur internet. Croupissant
dans les cellules d’isolement de l’univers concentrationnaire de cet Etat
membre de la Francophonie, les poètes et écrivains vietnamiens n’ont pas le droit de chanter la Liberté
de Paul Eluard, l'Espoir d'André Malraux, les Eloges - Exil, Pluies, Neiges,
Vents de Saint-John Perse. Pourtant, on a appris ces jours-ci que le
représentant de Hanôi avait déposé sa candidature au Conseil des Droits de l'Homme de l'ONU pour le
mandat 2014-2016.
Nguyên Hoàng Bao Viêt,
Comité des Ecrivains en Prison du Centre PEN Suisse Romand
* Radio Europe Libre/Radio Liberty; Deutsche
Welle; OpenDemocracy/OdRussiaPostSoviet; Ghana Mma; Togo CACIT (Collectif des
Associations Contre l’Impunité au Togo); Le Temps à Tunis; Actualité-Tunisie;
Tribune de Genève, Le Temps, Le Courrier en Suisse; PEN International WIPC and
Centres.
Genève le 15
novembre 2012
(Extrait du Bulletin des Ecrivains en Prison du Centre Suisse Romand de PEN
International 15 Novembre 2012, Vol 12/2).
--------------------------------------------------------------
The World Day of the Imprisoned
Writer
and the Tragedies
of Those Being Persecuted and Punished
for Freedom of
Expression *
There can be no flowering of
literary expression nor culture of genuine peace and social justice if Freedom
of Expression is neither respected nor protected. Yet this freedom is weak and
threatened in many countries. Writers
and journalists risk severe punishment like being silenced, imprisoned,
reported missing or killed simply for using their right to free expression. Yet
to resist dictatorships, corrupt or criminal groups, writers and journalist
have only their words.
This
year’s 15 November World Day of
the Imprisoned Writer offers world-wide solidarity and support to
those writers and journalists suffering, as do their families, from intolerance
and violence.
As a
reminder, on 10 November 1995, the Nigerian writer Ken
Saro Wiwa, was hung for defending an ethnic minority, the Ogoni,
of the Nile delta. Then, Anna
Politkovskaya, a brave Russian woman journalist and reporter,
was murdered in Moscow on 7 October 2006 while Hrant Dink, a Turkish writer and
editor of Armenian descent, was killed in Istanbul
on 19 January 2007. Just a few examples of the most revolting crimes against
Freedom of Expression, against Literature without Borders and Independent
Thinking Press.
In the
last 12 months, the Writers in Prison
Committee of PEN International recorded over 30 murders;
as well as at least 678 attacks
against authors, reporters or bloggers arrested, tortured, jailed or deported.
Among these victims, let us remember such names, as in Mexico, Guillermo Fernandez Garcia, poet and translator (killed in
March 2012); Regina Martinez, woman reporter
(assassinated in April 2012); in Ethiopia, Eskinder Nega,
blogger-journalist (sentenced to 18 years in prison); in Syria, Tal Al‑Mallouhi, woman blogger-poet (5 years in prison); in
China, Liu Xiaobo, Nobel Peace
Prize (11 years in prison); in Viêt Nam, Nguyên Huu
Câu, a near-blind poet (life sentence); Diêu Cày,
journalist (12 years in prison) and Ta Phong Tân,
woman blogger-journalist (10 years in prison); in Iran, Shiva Nazar
Ahari, woman writer (4 years in prison); in Tibet: Dhongkho, Bouddha and Khelsang, writers, (3 to 4 years in prison); in Russia, Maria Alyokhina and Nadezhda
Tolokonnikovain, members of
Pussy Riot group (2 years in prison); in
Turkey, Muharrem Erbey, writer (arrested in
December 2009); in the Philippines, Ericson Acosta,
poet, and author‑composer (arrested in February 2011), etc.
PEN International´s campaign,‘’Write against Impunity 2012’’, denounced the murderous violence against writers, journalists and
bloggers in Latin America, as compared
to impunity regularly granted to criminals, their ilk and accomplices.
One
must also remember that in last September,
the Congress of PEN
International, held in Gyeongju, South Korea, adopted some ten resolutions
condemning repression, censorship and threats to writers and journalists living in hostile or intolerant
latitudes. In fact, persecution has since increased in Bahrain, Belarus,
China, Tibet, in Uyghur Xinjiang and Inner Mongolia, Cuba, Eritrea,
Ethiopia, Honduras, Iran,
Irak, Mexico,
Puerto Rico, Syria,
Turkey, Russia, Cambodia
or Viêt Nam.
This South-East Asian
State, Viêt Nam, remains of great concern.
Because it continues to repress the right to Freedom of Expression through
application of liberticidal articles of its Penal Code, particularly article 88
‘’Propaganda against the Socialist
State’’ providing
sentences of up to 20 years in prison. Print and audio-visual media, Internet
and publishing houses are under strict State control and subject to severe
censorship. There is flagrant restriction on freedom to seek, receive and
impart information, specially relating to accountability for human rights
violations, corruption and social injustice. Several writers, journalists,
bloggers and human rights defenders have been victims of harassment, physical
aggression, illegal arrest, police brutality and torture, lengthy preventive
detention, unfair trials and heavy prison sentences. In forced labour camps,
prisoners who refuse to plead guilty or engaging hunger strike to protest
against the inhuman prison conditions are held in solitary confinement and/or
incommunicado. Gravely sick prisoners are denied their right to medical
treatment and family visits. Some have been attacked by common law detainees.
Prisoners freed after having served their sentence remain under house arrest as
part of the probationary detention for up to 5 years.
For the
first time in its history, Viet Nam lived through an unprecedented human
tragedy when Dang Thi Kim Liêng (aged 64), the
mother of Ta Phong Tân, a woman
blogger-journalist, died on 30 July 2012 by burning herself alive to protest
against the arbitrary arrest of her daughter since September 2011. Despite her
mother’s death, Ta Phong Tan was sentenced on 24 September 2012 to 10 years of prison followed by 5 years of
probationary detention for ‘’propaganda against the Socialist State’’. This
unfair and heavy sentence was passed despite protests and appeals from Navi
Pillay, UN High Commissioner for Human Rights and Catherine Ashton, High
Representative of the European Union for Foreign Affairs demanding an
unconditional and immediate release.
One
more parody of justice: on 30 October 2012, Trân Vu Anh
Binh and Viêt Khang, two
young bloggers and author-composers were sentenced to 6 years and 4 years in
prison for having put their songs on Internet. Stagnating in the concentration
camps’ isolation cells of this member State of the Francophonie, Vietnamese
poets and writers may no longer sing Paul Eluard´s “Liberté” (Freedom), André
Malraux “L’Espoir” (Hope), nor les ‘’Eloges’’ (Praises), ‘’Exiles’’ (Exile),
‘’Pluies’’ (Rains), ‘’Neiges’’ (Snows), ‘’Vents’’ (Winds), poems by Saint‑John
Perse. Nevertheless, we have recently learned that the representative from Hanoi, has presented his
candidacy to the UN’s Human Rights Council for the term 2014‑2016.
Nguyên Hoàng Bao Viêt,
Writers in Prison Committee of Suisse Romand PEN
Centre
Geneva 15 November 2012
English version by Mavis Guinard, member of Suisse
Romand PEN Centre (Writers in Prison Committee).
(Excerpt from Bulletin des Ecrivains en Prison du Centre Suisse Romand de PEN
International
15 Novembre 2012,
Vol 12/2).
********************************************
---------------------------------------------------------------------------------------------
BULLETIN DES
ECRIVAINS EN PRISON
PEN International – Centre Suisse
Romand
15 NOVEMBRE 2012, Vol 12/2
*Promouvoir la
Littérature et Défendre la Liberté d’expression*
---------------------------------------------------------------------------------------------
La
Journée de l’Ecrivain en prison
et la Tragédie des Naufragés de la Liberté
d’Expression*
Bulletin des Ecrivains en Prison 15 novembre 2012 Vol 12/2
Tu m’attends dans
la Poussière
Liu Xiaobo Pour ma femme qui m’attend tous les jours
Il ne reste plus
rien en ton nom, plus rien
mais je te vois
m'attendre dans la poussière de notre foyer
avec ces couches
accumulées,
débordant dans
tous les coins
tu n’as pas envie
de tirer les rideaux
pour laisser la
lumière entrer et déranger leur tranquillité
au-dessus de
l'étagère, l'étiquette manuscrite est recouverte de poussière
sur le tapis, le
dessin inhale la poussière
quand tu écris
une lettre pour moi
et tu aimes que
la pointe de ta plume soit enrobée de poussière
mes yeux sont
criblés de douleur
te voilà assise
toute la journée,
sans oser bouger
de peur que tes
pas ne piétinent la poussière
tu essaies de maîtriser
le rythme de ta respiration
en usant du
silence pour écrire une histoire.
Dans des moments
comme ceux-ci
la poussière
étouffante
offre la seule
fidélité
ta vision, ton
souffle et le temps
pénètrent la
poussière
jusqu’au fond de
ton âme
la tombe est
petit à petit envahie,
d’abord depuis
les pieds
ensuite jusqu’à
la poitrine
et enfin à la
gorge
tu sais que la
tombe
est ta meilleure
place de repos
pour m'y attendre
sans aucune
source de peur ni d'angoisse
c'est pourquoi tu
préfères la poussière
dans la nuit
noire, dans l’étouffement silencieux
de cette longue
attente, oui, tu m’attends
tu m'attends dans
la poussière
repoussant la
lumière du soleil et arrêtant le mouvement de l'air,
laisse donc la
poussière t'enfouir totalement
laisse-toi juste
t’endormir dans la poussière
jusqu'à mon
retour
et que je te vois
sortir réveillée
secouant la
poussière qui recouvre ta peau et ton âme.
Quel miracle – tu
es revenue de la demeure des morts. (9 avril 1999)
traduction
française de Nguyên Hoàng Bao Viêt
Bulletin des Ecrivains en Prison 15
novembre 2012 Vol 12/2
Résolutions
du Congrès de PEN International à Gyeongju, en Corée du Sud
Le 78e
Congrès de PEN International a eu lieu à Gyeongju, en Corée, du 9 au 15
septembre 2012.
Voici les résumés
des résolutions adoptées par l’Assemblée de délégués du Congrès:
Résolution concernant le Belarus
PEN demande la libération d’Ales Bialiatski et d’autres détenus d’opinion
et stopper la censure de l’internet.
Résolution concernant le Bahreïn
PEN demande la
libération d’Abdul-Jalil
Alsingace et d’autres détenus pour délit d’opinion.
Résolution concernant le Cambodge
PEN demande la libération immédiate
et inconditionnelle de Mam
Sonando, directeur de la Radio des
Abeilles et la protection le droit à la liberté d’expression aux écrivains,
journalistes et à tous les citoyens.
...
[Message clipped]
View entire message
0 comments:
Post a Comment