..
ĐÊM THẮP NẾN &TƯỞNG NIỆM 50 NĂM
QUỐC HẬN 30 THÁNG TƯ 1975

50 năm hay 100 năm vẫn nguyên vẹn giá trị Người Việt Cờ Vàng tại Anh Quốc  

Thursday, 21 April 2022

Tháng Tư Buồn: CHUYỆN DI TẢN 1975

 

CHUYỆN DI TẢN 1975

 CHUYỆN DI TẢN 1975 (Tiểu Tử) – CHÍNH NGHĨA VIỆT NAM CỘNG HÒA

Tôi không có đi di tản hồi những ngày cuối tháng tư 1975 nên không biết cảnh di tản ở Sài gòn ra làm sao. Mãi đến sau nầy, khi đã định cư ở Pháp, nhờ xem truyền hình mới biết!

Sau đây là vài cảnh đã làm tôi xúc động, xin kể lại để cùng chia xẻ…

Chuyện 1: Cuộc di tản kinh hoàng

Ở bến tàu, thiên hạ bồng bế nhau, tay xách nách mang, kêu réo nhau ầm ĩ, hớt hơ hớt hải chạy về phía chiếc cầu thang dẫn lên bong một chiếc tàu cao nghều nghệu. Cầu thang đầy người, xô đẩy chen lấn nhau, kêu gọi nhau, gây gổ nhau… ồn ào. Trên bong tàu cũng đầy người lố nhố, giành nhau chồm lên be tàu để gọi người nhà còn kẹt dưới bến, miệng la tay quơ ra dấu chỉ trỏ… cũng ồn ào như dòng người trên cầu thang!

Giữa cầu thang, một bà già. Máy quay phim zoom ngay bà nên nhìn thấy rõ: bà mặc quần đen áo túi trắng đầu cột khăn rằn, không mang bao bị gì hết, bà đang bò nặng nhọc lên từng nấc thang. Bà không dáo dác nhìn trước ngó sau hay có cử chi tìm kiếm ai, có nghĩa là bà già đó đi một mình. Phía sau bà thiên hạ dồn lên, bị cản trở nên la ó ! Thấy vậy, một thanh niên tự động lòn lưng dưới người bà già cõng bà lên, xóc vài cái cho thăng bằng rồi trèo tiếp.

Chuyện chỉ có vậy, nhưng sao hình ảnh đó cứ đeo theo tôi từ bao nhiêu năm, để tôi cứ phải thắc mắc: bà già đó sợ gì mà phải đi di tản? con cháu bà đâu mà để bà đi một mình? rồi cuộc đời của bà trong chuỗi ngày còn lại trên xứ định cư ra sao ? còn cậu thanh niên đã làm môt cử chỉ đẹp – quá đẹp – bây giờ ở đâu ?... Tôi muốn

gởi đến người đó lời cám ơn chân thành của tôi, bởi vì anh ta đã cho tôi thấy cái tình người trên quê hương tôi nó vẫn là như vậyđó, cho dù ở trong một hoàn cảnh xô bồ hỗn loạn như những ngày cuối cùng của tháng tư 1975…

d500e-h2.png

Chuyện 2 :Những bàn tay nhân ái

Cũng trên chiếc cầu thang dẫn lên tàu, một người đàn ông tay ôm bao đồ to trước ngực, cõng một bà già tóc bạc phếu lất phất bay theo từng cơn gió sông. Bà già ốm nhom, mặc quần đen áo bà ba màu cốt trầu, tay trái ôm cổ người đàn ông, tay mặt cầm cái nón lá. Bà nép má trái lên vai người đàn ông, mặt quay ra ngoài về phía máy quay phim. Nhờ máy zoom vào bà nên nhìn rõ nét mặt rất bình thản của bà, trái ngược hẳn với sự thất thanh sợ hãi ở chung quanh!

Lên gần đến bong tàu, bỗng bà già vuột tay làm rơi cái nón lá. Bà chồm người ra, hốt hoảng nhìn theo cái nón đang lộn qua chao lại trước khi mất hút về phía dưới. Rồi bà bật khóc thảm thiết…

Bà già đó chắc đã quyết định bỏ hết để ra đi, yên chí ra đi, vì bà mang theo một vật mà bà xem là quí giá nhứt, bởi nó quá gần gũi với cuộc đời của bà : cái nón lá! Đến khi mất nó, có lẽ bà mới cảm nhận được rằng bà thật sự mất tất cả. Cái nón lá đã chứa đựng cả bầu trời quê hương của bà, hỏi sao bà không xót xa đau khổ ? Nghĩ như vậy nên tôi thấy thương bà già đó vô cùng.Tôi hy vọng, về sau trên xứ sở tạm dung, bà mua được một cái nón lá để mỗi lần đội lên bà sống lại với vài ba kỷ niệm nào đó, ở một góc trời nào đó của quê hương…

Chuyện 3:Quê hương xa rồi

Cũng trên bến tàu nầy. Trong luồng người đi như chạy, một người đàn bà còn trẻ mang hai cái xắc trên vai, tay bồng một đứa nhỏ. Chắc đuối sức nên cô ta quị xuống. Thiên hạ quay đầu nhìn nhưng vẫn hối hả đi qua, còn tránh xa cô ta như tránh một chướng ngại vật nguy hiểm! Trong sự ồn ào hỗn tạp đó, bỗng nghe tiếng được tiếng mất của người đàn bà vừa khóc la vừa làm cử chỉ cầu cứu. Đứa nhỏ trong tay cô ta ốm nhom, đầu chờ vờ mằt sâu hõm, đang lả người về một bên, tay chân xụi lơ. Người mẹ - chắc là người mẹ, bởi vì chỉ có người mẹ mới ôm đứa con quặt quẹo xấu xí như vậy để cùng đi di tản, và chỉ có người mẹ mới bất chấp cái nhìn bàng quan của thiên hạ mà khóc than thống thiết như vậy - người mẹ đó quýnh quáng ngước nhìn lên luồng người, tiếp tục van lạy cầu khẩn.

Bỗng, có hai thanh niên mang ba lô đi tới, nhìn thấy. Họ dừng lại, khom xuống hỏi. Rồi họ ngồi thụp xuống, một anh rờ đầu rờ tay vạch mắt đứa nhỏ, họ nói gì với nhau rồi nói gì với người đàn bà. Thấy cô ta trao đứa bé cho một anh thanh niên. Anh nầy bồng đứa nhỏ úp vào ngực mình rồi vén áo đưa lưng đứa nhỏ cho anh kia xem. Thằng nhỏ ốm đến nỗi cái xương sống lồi lên một đường dài…Anh thứ hai đã lấy trong túi ra chai dầu từ lúc nào, bắt đầu thoa dầu rồi cạo gió bằng miếng thẻ bài của quân đội. Thiên hạ vẫn rần rần hối hả đi qua. Hai thanh niên nhìn về hướng cái cầu thang, có vẻ hốt hoảng. Họ quay qua người đàn bà, nói gì đó rồi đứng lên, bồng đứa nhỏ, vừa chạy về phía cầu thang vừa cạo gió ! Người mẹ cố sức đứng lên, xiêu xiêu muốn quị xuống, vừa khóc vừa đưa tay vẫy về hướng đứa con. Một anh lính Mỹ chợt đi qua, dừng lại nhìn, rồi như hiểu ra, vội vã chạy lại đỡ người mẹ, bồng xóc lên đi nhanh nhanh theo hai chàng thanh niên, cây súng anh mang chéo trên lưng lắc la lắc lư theo từng nhịp bước….

Viết lại chuyện nầy, mặc dù đã hơn ba mươi năm, nhưng tôi vẫn cầu nguyện cho mẹ con thằng nhỏ được tai qua nạn khỏi, cầu nguyện cho hai anh thanh niên có một cuộc sống an vui tương xứng với nghĩa cử cao đẹp mà hai anh đã làm. Và dĩ nhiên, bây giờ, tôi nhìn mấy anh lính Mỹ với cái nhìn có thiện cảm! 

Chuyện 4 :Những cuộc chia tay xé lòng

– Cũng trên bến tàu. Cầu thang đã được kéo lên. Trên tàu đầy người, ồn ào. Dưới bến vẫn còn đầy người và cũng ồn ào. Ở dưới nói vói lên, ở trên nói vọng xuống, và vì thấy tàu sắp rời bến nên càng quýnh quáng tranh nhau vừa ra dấu vừa la lớn, mạnh ai nấy la nên không nghe được gì rõ rệt hết!

Máy quay phim zoom vào một người đàn ông đứng tuổi đang hướng lên trên ra dấu nói gì đó. Bên cạnh ông là một thằng nhỏ cỡ chín mười tuổi, nép vào chân của ông, mặt mày ngơ ngác. Một lúc sau, người đàn ông chắp tay hướng lên trên xá xá nhiều lần như van lạy người trên tàu, gương mặt sạm nắng của ông ta có vẻ rất thành khẩn. Bỗng trên tàu thòng xuống một sợi thừng cỡ nửa cườm tay, đầu dây đong đưa. Mấy người bên dưới tranh nhau chụp. Người đàn ông nắm được, mỉm cười sung sướng, vội vã cột ngang eo ếch thằng nhỏ. Xong, ông đưa tay ra dấu cho bên trên. Thằng nhỏ được từ từ kéo lên, tòn ten dọc theo hông tàu. Nó không la không khóc, hai tay nắm chặt sợi dây, ráng nghiêng người qua một bên để cúi đầu nhìn xuống. Người đàn ông ngước nhìn theo, đưa tay ra dấu như muốn nói : « Đi, đi ! Đi, đi ! ». Rồi, mặt ông bỗng nhăn nhúm lại, ông úp mặt vào hai tay khóc ngất ! Bấy giờ, tôi đoán ông ta là cha của thằng nhỏ đang tòn ten trên kia…Không có tiếng còi tàu hụ buồn thê thiết khi lìa bến, nhưng sao tôi cũng nghe ứa nước mắt!

Không biết thằng nhỏ đó – bây giờ cũng đã trên bốn mươi tuổi -- ở đâu ? Cha con nó có gặp lại nhau không?

Nếu nó còn mạnh giỏi, tôi xin Ơn Trên xui khiến cho nó đọc được mấy dòng nầy…

Tiểu tử

 https://aihuubienhoa.com/p122a8672/chuyen-di-tan-1975-tieu-tu

Dân Muốn Biết : Bộ Đội 30.4 Hố Chôn Người Ám Ảnh

Trong kinh Pháp Cú (Damma-pada) có câu: “Dẫu rằng các ngươi chạy lên trời cao, ẩn dưới biển sâu, trốn trong núi thẳm, không có nơi nào mà các ngươi tránh khỏi cái quả ghê gớm về tội ác của các ngươi”...
………………………………………………………

HỐ CHÔN NGƯỜI ÁM ẢNH


Thời gian lặng lẽ trôi, tôi, một chàng lính trẻ măng ngày nào bây giờ đã là một ông già với mái đầu hoa râm đốm bạc. Vậy mà tôi chưa nói được câu chuyện lẽ ra phải nói. Đôi lúc tôi âm thầm kể lại cho một số bạn bè tin cậy. Nghe xong ai cũng khuyên “Nói ra làm gì, nguy hiểm lắm đấy”. Và quả thật, sống trong xã hội chủ nghĩa quái đản này, người ta quen thói bưng bít sự thật. Sự thật không có lợi cho Đảng, cho Nhà nước chớ dại mà nói ra, bị thủ tiêu hoặc vào tù là điều chắc.
Tháng 04/1975, đơn vị chúng tôi (Sư đoàn 341 thường gọi là đoàn Sông Lam A) phối hợp với Sư đoàn khác đánh vào căn cứ phòng ngự Xuân Lộc. Trận chiến quyết liệt kéo dài 12 ngày đêm. Tiểu đoàn 8 chúng tôi do hành quân bị lạc nên được giao nhiệm vụ chốt chặn, nhằm không cho các đơn vị Quân Lực Việt Nam cộng hoà tiếp viện cũng như rút lui. Phải công nhận là sư đoàn 18 của phía đối phương họ đánh trả rất ngoan cường. Tôi tận mắt chứng kiến hai người lính sư đoàn 18 đã trả lời gọi đầu hàng của chúng tôi bằng những loạt súng AR15. Sau đó họ ôm nhau tự sát bằng một quả lựu đạn đặt kẹp giữa hai người. Một tiếng nổ nhoáng lửa, xác họ tung toé giữa vườn cam sau ấp Bàu Cá. Hình ảnh bi hùng ấy đã gây ấn tượng mạnh cho tôi. Tinh thần của người lính đích thực là vậy. Vị tướng nào có những người lính như thế, dù bại trận cũng có quyền tự hào về họ. Họ đã thể hiện khí phách của người trai nơi chiến trận. Giả thiết nếu phía bên kia chiến thắng chắc chắn họ sẽ được truy tôn là những người anh hùng lưu danh muôn thủa. Nhưng vận nước đã đi theo một hướng khác. Họ đành phải chấp nhận tan vào cõi hư vô như hơn 50 thuỷ binh Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà bỏ mình ngoài biển để bảo vệ Hoàng Sa.
… Nghe tiếng súng nổ ran, tôi cắt rừng chạy đến nơi có tiếng súng. Đấy là ấp Tân Lập thuộc huyện Cao Su tỉnh Đồng Nai bây giờ. ấp nằm giữa cánh rừng cao su cổ thụ. Đạn súng đại liên của các anh bộ đội cụ Hồ vãi ra như mưa. Là phân đội trưởng trinh sát, tôi dễ dàng nhận ra tiếng nổ từng loại vũ khí bằng kỹ năng nghiệp vụ. Chuyện gì thế này? Tôi căng mắt quan sát. Địch đâu chẳng thấy, chỉ thấy những người dân lành bị bắn đổ vật xuống như ngả rạ. Máu trào lai láng, tiếng kêu khóc như ri. Lợi dụng vật che đỡ, tôi ngược làn đạn tiến gần tới ổ súng đang khạc lửa.
- Đừng bắn nữa! Tôi đây! Thạch trinh sát tiểu đoàn 8 đây!

Nghe tiếng tôi, họng súng khạc thêm mấy viên đạn nữa mới chịu ngừng.
Tôi quát:
- Địch đâu mà các ông bắn dữ thế? Tý nữa thì thịt cả mình.
Mâý ông lính trẻ tròn mắt nhìn tôi ngơ ngác. Họ trả lời tôi:
- Anh ơi! đây là lệnh.
- Lệnh gì mà lệnh, các ông mù à? Toàn dân lành đang chết chất đống kia kìa!
- Anh không biết đấy thôi. Cấp trên lệnh cho bọn em “giết lầm hơn bỏ sót”. Bọn em được phổ biến là dân ở đây ác ôn lắm!
- Tôi mới từ đằng kia lại, không có địch đâu. Các ông không được bắn nữa để tôi kiểm tra tình hình thế nào. Có gì tôi chịu trách nhiệm!
Thấy tôi cương quyết, đám lính trẻ nghe theo. Tôi quay lại phía hàng trăm người bị giết và bị thương. Họ chồng đống lên nhau máu me đầm đìa, máu chảy thành suối. Một cụ già bị bắn nát bàn tay đang vật vã kêu lên đau đớn. Tôi vực cụ vào bóng mát rồi dật cuốn băng cá nhân duy nhất bên mình băng tạm cho cụ. Lát sau tôi quay lại thì cụ đã tắt thở vì máu ra quá nhiều. Một chỗ thấy 5 người con gái và 5 người con trai bị bắn chết châu đầu vào nhau. Tôi hỏi người lính trẻ đi theo bên cạnh:
- Ai bắn đấy?
- Đại đội phó Hường đấy anh ạ!
- Lại nữa, tôi ngó vào cửa một gia đình, cả nhà đang ăn cơm, anh bộ đội cụ Hồ nào đó đã thả vào mâm một quả lựu đạn, cả nhà chết rã rượi trong cảnh cơm lộn máu. Tôi bị sóc thực sự. Hình ảnh anh bộ đội cụ Hồ “Đi dân nhớ ở dân thương” mà thế này ư? Cứ bảo là Mỹ nguỵ ác ôn chứ hành động dã man này của chúng ta nên gọi là gì? Tâm trạng tôi lúc đó như có bão xoáy. Mặc dù vậy, tôi vẫn nhận ra ngay những việc cần làm. Tôi tập trung những người sống sót lại. Bảo chị em Phụ nữ và trẻ con ra rừng tổ chức ăn uống nghỉ tạm. Cốt là không cho mọi người chứng kiến lâu cảnh rùng rợn này. Đàn ông từ 18 đến 45 tuổi có nhiệm vụ ra sau ấp đào cho tôi một cái hố. Trong ấp ai có xe ô tô, xe lam, máy cày phải huy động hết để chở người bị thương đi viện. Mọi người đồng thanh:

- Xe thì có nhưng dọc đường sợ bị bộ đội giải phóng bắn lắm!
- Không lo, có tôi đi cùng!
Tôi giao cho Nghê, một du kích dẫn đường vừa có bố bị bộ đội cụ Hồ sát hại:
- Việc lỡ như thế rồi, chú nén đau thương lại giúp anh thu hồi căn cước tư trang của những người đã chết sau này còn có việc cần đến.
Thế là suốt chiều hôm đó, tôi lấy một miếng vải đỏ cột lên cánh tay trái. Lăm lăm khẩu AK ngồi trên chiếc xe dẫn đầu đoàn lần lượt chở hết người bị thương ra bệnh viện Suối Tre. Tối hôm ấy, tôi cho chuyển hết xác người bị chết ra cái hố đã đào. Không còn cách nào khác là phải chôn chung. Trưa ngày hôm sau người ta mới dám lấp. Đây là ngôi mộ tập thể mà trong hoàn cảnh ấy tôi buộc lòng phải xử lý như vậy. Trời nắng gắt, để bà con phơi thây mãi không được. Một nấm mồ chung hàng trăm người lẫn lộn, không hương khói, không gì hết. Tôi cho dọn vệ sinh sạch sẽ những chỗ mọi người bị tàn sát. Xong, mới dám cho đám phụ nữ và trẻ con ở ngoài rừng về. Tôi vượt mặt cả cấp trên để làm việc theo tiếng gọi lương tâm của mình. Bằng mọi lỗ lực có thể để cứu giúp đồng bào. Tưởng thế là tốt, sau này nghĩ lại mới thấy hành động của mình giống như sự phi tang tội ác cho những anh bộ đội cụ Hồ. Thú thật lúc ấy tôi vẫn còn một phần ngu tín. Cũng muốn bảo vệ danh dự cho đội quân lính cụ Hồ luôn luôn được ca ngợi là tốt đẹp. Tuy vậy tôi bắt đầu nghi ngờ “Tại sao người ta giết người la liệt rồi bỏ mặc. Chẳng lẽ họ mất hết nhân tính rồi sao?”
Công việc xong tôi gặp Nghê để chia buồn. Tôi không tránh khỏi cảm giác tội lỗi. Nghê đã đưa xác bố về chôn tạm ở nhà bếp. Tội nghiệp Nghê quá. Lặn lội đi theo cách mạng, ngày Nghê dẫn bộ đội về giải phóng ấp lại là ngày bộ đội cụ Hồ giết chết bố Nghê. Nghê “mừng chưa kịp no” đã phải chịu thảm cảnh trớ trêu đau đớn. Nghê buồn rầu nói với tôi:
Hôm qua nghe lời anh. Em thu được hai nón đồng hồ, tư trang và căn cước của những người bị giết. Sau đó có một anh bộ đội bảo đưa cho anh ấy quản lý. Em giao lại hết cho anh ấy để lo việc chôn ba.

- Em bị thằng cha nào đó lừa rồi. Thôi quên chuyện đó đi em ạ. Anh thành thật chia buồn với em. Chiến tranh thường mang đến những điều không may tột cùng đau đớn mà chúng ta không thể lường trước được. Anh cũng đang cảm thấy có lỗi trong chuyện này.
* * *
…. Đã mấy chục năm qua, khi hàng năm, khắp nơi tưng bừng kỷ niệm chiến thắng 30/4 thì tôi lại bị ám ảnh nhớ về hàng trăm dân lành bị tàn sát ở ấp Tân Lập. Cái hố chôn người bây giờ ra sao? Người ta sẽ xử lý nó như thế nào hay để nguyên vậy? Tôi muốn được quay lại đó để thắp nén hương nói lời tạ tội. Vô hình chung việc làm tốt đẹp của tôi đã giúp cho người ta bưng bít tội ác. Không! Người dân ấp Tân Lập sẽ khắc vào xương tuỷ câu chuyện này. Nỗi đau đớn oan khiên lúc đấy chưa thể phải nhoà được. Còn những người tham gia cuộc tàn sát ấy nữa, có lẽ họ cũng vô cùng dằn vặt khi nhận những tấm huân chương do Đảng và Nhà nước trao tặng sau ngày chiến thắng. Ý nghĩ ấy giúp tôi dũng cảm kể lại câu chuyện bi thương này.
Sau ngày giải phóng Miền Nam 30/04/1975 tôi có chụp một kiểu ảnh đang cởi áo, lột sao dang dở. Tôi đem tặng cho một thằng bạn đồng hương chí cốt. Hắn run người, mặt tái mét:
- Tao không dám nhận đâu, họ phát hiện ra tấm ảnh này quy cho phản động là chết cả lũ!.
Bạn tôi sợ là đúng. Vì cậu ta là Đảng viên. Nhưng điều bạn ấy không hiểu là tôi làm vậy vì cảm thấy hổ thẹn và nhục nhã cho anh bộ đội cụ hồ khi nghĩ tới vụ thảm sát ở ấp Tân Lập…
Trần Đức Thạch
Cựu phân đội trưởng trinh sát, Tiểu đoàn 8 – Trung đoàn 266,
Sư đoàn 341 – Quân đoàn 4 csvn

------

 

Bắc Quân Xâm Chiếm Miền Nam

Bảy Lăm, ngày cuối tháng tư
Thủ Đô thất thủ, quá ư não nùng
Ngựa xe binh khí trùng trùng
Xung quanh thành quách đì đùng đạn ru!
Bến sông khói súng mịt mù
Bắc Quân say máu căm thù hả hê
Cộng Quân tiếp quản ê hề
Nhân dân bỏ của lo bề tháo thân
Chúng đều bối rối bâng khuâng
Ngẩn ngơ thấy cảnh Nam Phần nguy nga!
Cưỡi lưng thiết vận chiến xa
Theo cơn bão tố lá hoa dập vùi
Chúng càng ngơ ngác bùi ngùi
Không ai nghinh đón reo vui tưng bừng!
Nam Quân từ giã binh nhung
Nỗi đau chấp nhận lệnh ngừng tiến quân
Sau lưng bị mũi dao đâm
Dũng quân tự sát trên sân cờ vàng!
Cộng vào hủy hoại tan hoang
Lùa Quân, Cán, Chính Miền Nam vào tù
Ngày quân cuồng bạo tiếp thu
Bao người ra biển xa mù Quê Hương
Người còn ở lại tang thương
Cộng gieo tang tóc, dân thường lầm than.
xam chiem mien nam

Tháng Tư Buồn: Người Lính Già Nhớ Ngày Quốc Hận 30.4

 Những câu hỏi đau buồn nhân ngày Quốc Hận 30/4/2012




Ngày Quốc Hận 30/4/2012, không như bao nhiêu năm về trước, mà năm nay, khi tuổi đã quá già rồi, thì bỗng những câu hỏi vừa đau buồn vừa xót xa về những nỗi đau, sự mất mát lại dâng đầy trong tôi.

Tôi liên tưởng đến những cái chết của những người chiến hữu của mình ở trong và ngoài trại “cải tạo”, họ chết trong cái đói, họ chết dưới những viên đạn của kẻ thù; tôi nghĩ đến những cái chết của đồng bào mình ở khắp mọi nơi, ở trên rừng, dưới biển… Và những cái chết của những người thiện và của kẻ ác.
Gia đình tôi qua bao nhiêu đời, chỉ theo đạo thờ cúng ông bà. Tuy vậy, nhưng tôi cũng thường hay đọc các sách báo nói về sự chết, về người lương thiện và kẻ ác. Hồi nhỏ, tôi thường nghe những người lớn nói: “Tích thiện phùng thiện, tích ác phùng ác – ở hiền gặp lành – sống để phúc đức cho con…”
Qua những lời của người lớn là như thế, nhưng khi lớn lên, va chạm với cuộc đời, mà đặc biệt nhất là cái ngày 30 tháng Tư năm 1975, khi phải chứng kiến với những cái chết vô cùng đau đớn, và những cuộc đổi thay làm đảo lộn mọi thứ, cho đến khi phải vào trại “cải tạo”, thì tôi càng đau xót gấp muôn ngàn lần, khi phải chứng kiến những người bạn rất đạo đức, hiền lành, hòa nhã với mọi người; nhưng lại bị chết một cách thảm thương, còn những kẻ lúc nào cũng rình rập bạn tù để trình báo với bọn công an cai tù, thì lại sống khỏe mạnh, bây giờ họ sang Mỹ cũng được sống trong cuộc đời bình yên, có người đã chết, có người còn sống, mà họ đâu có bị Trời, Phật trừng phạt họ một chút gì đâu ?!
Tôi cứ suy nghĩ mãi, nếu bảo ở ác thì phải gặp ác, thì thử hỏi, Hồ Chí Minh đã gây ra không biết bao nhiêu là tội ác; như thế mà tại sao khi sống thì làm “lãnh tụ”, đến khi chết, thì được nằm trong lăng, có người hầu cận. Ngoài Hồ Chí Minh, thì nào là Võ Nguyên Giáp, Lê Duẩn, Phạm Văn Đồng…. cũng được người khác cung phụng đầy đủ, sống sung sướng cho đến chết; còn những người dân hiền hòa thì lại bị chết mất xác dưới biển khi đi tìm tự do ?!
Xin đừng nói, là tại cha mẹ để phước đức cho con, bởi chính cha đẻ của Hồ Chí Minh đã từng phạm tội giết người, được Pháp tha tội, rồi đến đời Hồ Chí Minh cũng giết quá nhiều người vô tội, kể cả vợ của y, thế mà khi sống thì y vẫn nắm đầy đủ quyền lực trong tay, và chết cũng được như mọi người đã thấy hiện nay. Vì thế, cho nên tôi bỗng lại nhớ cái câu cũng của người lớn đã nói: “ở ác sống lâu”, có vậy mới giải thích được cho những trẻ em đã chết thảm dưới đáy biển khi đi tìm tự do, hay những cái chết oan ức của các chiến hữu và đồng bào lương thiện của mình trước và sau cái ngày Quốc Hận 30/4/1975.
Tôi cũng nhớ đến những người vợ của người tù, ngày xưa từng lặn lội khổ cực đi thăm chồng, thăm con, nhưng đến ngày trở về, thì người vợ hiền đã chết vì bệnh tật, khi không có mặt người chồng trong giờ phút cuối cùng !
Tôi nghĩ đến những người vợ đã hết lòng yêu chồng, thương con, hy sinh hết những gì của bản thân mình để cho chồng, cho con của mình được vui, được hạnh phúc, để rồi một ngày người vợ hiền ấy đã lặng lẽ ra đi, trước người chồng và con cái của họ đang cần có tình yêu của một người Vợ, một người Mẹ !!!
Chính vì những điều tôi đã kể, và chính vì đã phải ôm cái xác của người bạn tù đem đi chôn ở trong trại “cải tạo”, nên từ rất lâu, tôi đã mất hết niềm tin ở cuộc đời. Tôi không còn tin ở sự công bằng của Trời, của Phật. Nhưng hôm nay, khi tuổi đã già, đã dủ chín, thì tôi mới nhận ra rằng: Dù là theo một tôn giáo nào đi nữa, thì tôn giáo đó, cũng đều có dạy những điều căn bản, như đạo Phật đã nói về “Kiếp sau – Luân hồi, hoặc như đạo Chúa, thì có nói về “Nước Trời – Thiên đàng”. Chúng ta chỉ là tạo vật, là những con người phàm trần, thì không làm sao có thể hiểu thấu được những cõi Trời, chư Phật, mà chúng ta hãy cứ tin rằng: biết đâu ở kiếp này, cõi tạm này, những người đã ra đi sớm hơn tuổi đời, đã bị chết trong bất công, bất hạnh, thì ở kiếp sau, ở cõi đời sau, họ sẽ được vui trên cõi Vĩnh Hằng, hay sẽ được siêu thăng trên miền Phật quốc.
Đó chính là những lời tôi vẫn hằng cầu nguyện cho tất cả mọi linh hồn đã khuất ở cõi tạm, là chốn trần ai này; đặc biệt là linh hồn của tất cả đồng bào và các Chiến Sĩ Việt nam Cộng Hòa đã khuất, nhân ngày Quốc Hận lần thứ ba mươi bảy: 30/4/2012, của một người lính già đã từng thấm thía quá nhiều những nỗi đau chung của Dân Tộc Việt Nam.
Los Alamitos, CA 90720
17/4/2012
Nguyễn Văn Túc

Tháng Tư Buồn: UẤT HẬN NGÀN ĐỜI

UẤT HẬN NGÀN ĐỜI


Gởi các bạn trẻ trong nước.


  
image



Bạn còn nhớ hay quên ngày quốc hận, (1)

Nhục đầu hàng được xác nhận trên đài


Do tên Minh, một hèn tướng bất tài

Làm tổng thống chỉ ba ngày bán nước.

Dinh Độc Lập, giặc tràn vào cổng trước


Hạ cờ vàng rước cờ máu lên thay.


Nhục vô cùng dân tộc Việt đổi đời


Mất tất cả, mất khí trời để sống ,


Trong tuyệt vọng, chạy đi tìm hy vọng


Giữa đại dương lọt vào họng tử thần.


Hàng triệu người liều bỏ xác chết oan


Chất thành đống , xây mồ chôn đáy biển.

Người kẹt lại, sau Bảy Lăm (2) ôm hận


Đếm từng ngày sống tủi nhục ngàn đời,

Là con người nhưng không được làm người


Làm trâu ngựa thua cả loài chó má.


Nửa thế kỷ, một thời gian đắt giá ,


Chưa tởm sao ? hởi những kẻ ngu đần,


Làm Việt gian, theo Việt Cộng giết dân,


Vì danh hảo bán linh hồn cho giặc .


Các bạn trẻ, thanh sinh viên yêu nước


Thấy hay không ? muôn tội ác tày trời

Của công an, lũ giặc Cộng đười ươi


Đang tra tấn trả thù người lính nguỵ


Cha anh bạn là quân nhân Mủ Đỏ


Bị trói tay đói lã giữa sân chùa


Nắng như thiêu, đốt cháy nám làn da


Cho đến chết chúng vẫn chưa hả dạ.


Chế độ cũ bị tru di , đày đọa


Cả ba đời tróc truy nả cháu con,


Là thành phần thuộc thứ yếu công dân
Bị kỳ thị ,cướp mất quyền dân chủ

Các bạn trẻ là tương lai thế hệ,


Là anh hùng Nguyễn Huệ giữ non sông ,

Đi tiền phong thay chổ đứng cha ông


Cùng tất cả hãy xuống đường cứu nước.


Tổ Quốc gọi, không thể ngồi khiếp nhược,

Quyết tiến lên, dành cho được thời cơ


Diệt Cộng thù ta dựng lại cơ đồ


Chiếm lại nước toàn bản đồ trọn vẹn.

NGUYỄN ĐÌNH HOÀI VIỆT

21/7/2012



(1) Tháng tư đen 30/4/75




(2) 1975 VC chiếm VNCH

Vietnamese Heritage Museum