Và
lý do cuối cùng là để các công dân châu Âu xích lại gần nhau hơn : trên
thực tế, rất nhiều vấn đề của châu Âu khi đưa ra thảo luận đã bị
Londres phản đối. Sau Brexit, châu Âu sẽ tiến xa hơn nữa vì không phải
lo ngại sẽ vấp phải sự bác bỏ lần thứ n từ Londres.
*******
Brexit thắng hay thua, châu Âu và Anh Quốc sẽ thay đổi
Một điểm bỏ phiếu trưng cầu dân ý tại Luân Đôn về việc đi ra hay ở lại Liên Hiệp Châu Âu.REUTERS/Toby Melville
Tương
lai nước Anh và Liên Hiệp Châu Âu sẽ ra sao sau cuộc trưng cầu dân ý
ngày 23/06 tại Anh Quốc ? Lo ngại một cơn bão kinh tế, tài chính và
chính trị một khi Anh ra đi, giới lãnh đạo châu Âu và thế giới kêu gọi
thần dân của nữ hoàng Elisabeth II « sáng suốt ». Cho dù kết quả như thế nào, quan hệ Liên Hiệp Châu Âu-Anh Quốc sẽ không thể như trước.
Anh Quốc quyết định tương lai của mình vào ngày hôm nay thứ Năm 23/06/2016, ngày mà 46,5 triệu cử tri trả lời câu hỏi « ở lại » hay « đi ra » khỏi Liên Hiệp Châu Âu.
Cho
đến sáng nay, trong khi các kết quả thăm dò ý kiến cuối cùng công bố
hôm qua cho tỷ lệ hai bên ngang ngửa nhau, thì các nhật báo lớn tại Luân
Đôn, trong nỗ lực chót, nhấn mạnh đến yếu tố lịch sử của cuộc trưng cầu
dân ý. The Sun, ủng hộ phe Brexit, chạy tựa : "Hôm nay là ngày độc lập". Ủng hộ xu hướng ở lại với Liên Hiệp Châu Âu, The Times mượn lời thánh kinh : "Hôm nay là ngày phán xét cuối cùng".
Vì
vận mệnh của cả châu lục và thế giới, giới lãnh đạo các nước châu Âu,
Mỹ, Trung Quốc và cả Thổ Nhĩ Kỳ, kêu gọi Anh Quốc đừng tách ra.
Nếu « Brexit » chiến
thắng, người ta lo ngại khối Liên Hiệp Châu Âu rạn nứt. Ngoài hệ quả
trước mắt như thị trường tài chính rối loạn, đồng bản Anh mất giá,
Brexit còn đe dọa sự toàn vẹn lãnh thổ của Vương quốc Anh. Scotland, vì
quyền lợi sống còn, thực hiện dự án trưng cầu dân ý và dân tộc tự quyết
để độc lập và gia nhập Liên Hiệp Châu Âu, thì nước Anh ra sao ?
Một
hệ quả nữa, là cho dù không tỏ ra « thù hằn » phe Brexit, nhưng chắc
chắn là Liên Hiệp Châu Âu sẽ áp dụng đường lối cứng rắn hơn với Luân Đôn
trong các cuộc đàm phán tương lai. Bruxelles lo ngại một vài thành viên
khác như Thụy Điển, Hà Lan hay Đan Mạch lợi dụng thời cơ bắt chẹt để
đòi ưu quyền, nên phải chận trước.
Nhưng
trong trường hợp phe chống Brexit chiến thắng, Anh Quốc ở lại, thì quan
hệ hai bờ eo biển Manche cũng sẽ khó có thể như xưa.
Để
thuyết phục dân Anh bầu chống Brexit, thủ tướng Anh David Cameron hứa
là sẽ thi hành ngay biện pháp giảm trợ cấp xã hội cho công dân châu Âu,
đa số là Đông Âu, để chận làn sóng di dân . Nếu Bruxelles nhượng bộ Luân
Đôn thì một số nước thành viên như Ba Lan, Hungary có lý do để sử dụng
lá bài « Brexit » để gây áp lực đòi đặc quyền.
Chiến
dịch của phe chống châu Âu đã tạo ra không khí hận thù đến mức độ luận
điểm bài ngoại không còn là cấm kỵ và đã xảy ra vụ ám sát nữ dân biểu Jo
Cox mà thủ phạm khai là vì quyền lợi nước Anh độc lập.
Ở mức độ châu lục, xu hướng co cụm cũng lên cao. Ngày 17/06 vừa qua, hai đảng cực hữu Pháp và Áo, đã tổ chức chung một ngày « mít-tinh » với thông điệp bài ngoại và chống châu Âu kịch liệt.
Nói cách khác, cho dù kết quả trưng cầu dân ý ra sao, tình hình ở Anh Quốc và Liên Hiệp Châu Âu sẽ không như trước.
Theo
nhà phân tích kinh tế Pháp François Lenglet, không nên ngại Anh Quốc đi
ra, không nên sợ châu Âu tan rã. Mô hình cũ không thể tồn tại được.
Trưng cầu dân ý tại Anh là một « cú sốc » để Liên Hiệp Châu Âu đổi mới.
Chuyện tình giữa Luân Đôn và Bruxelles : Khi lý trí trên cả tình cảm
Vận động ủng hộ Anh quốc ở lại với Liên Hiệp Châu Âu.REUTERS/Neil Hall
Ngày
hôm nay, 23/06/2016, người dân Anh sẽ bỏ phiếu quyết định đi ra hay ở
lại với Liên Hiệp Châu Âu. Phải chăng mối lương duyên giữa Anh với lục
địa châu Âu sắp đến hồi kết thúc ? Thế nhưng theo Le Figaro số ra ngày
16/6/2016 thì trong 43 năm qua cuộc hôn nhân đó chưa bao giờ êm thắm cả.
Mối quan hệ giữa Luân Đôn và Bruxelles « cơm không lành, canh không ngọt » không phải chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Anh gia nhập mái nhà chung Châu Âu chỉ vì « tính toán hơn là bằng con tim ». Cũng
giống như Paris nhục nhã ra đi sau cuộc khủng hoảng kênh đào Suez, Luân
Đôn đã từng hai lần đệ đơn xin gia nhập thị trường chung châu Âu EEC :
lần thứ nhất vào năm 1961 và lần thứ hai là năm 1967.
Nhưng cả hai lần Anh đều bị tướng De Gaulle của Pháp công khai bác bỏ chỉ vì nghi ngờ là với đảo quốc này « cho đi thì nhiều nhưng nhận lại chẳng có bao nhiêu ».
Vương quốc Anh phải đợi đến 12 năm sau, chính xác là vào tháng Giêng
năm 1973, mới được hội nhập với EEC. Sự hội nhập đó hai năm sau đã được
67% người dân ủng hộ trong một kỳ bỏ phiếu trưng cầu dân ý.
Lần
này, cuộc trưng cầu dân ý do thủ tướng David Cameron đưa ra được cho là
sẽ rất sít sao. Cuộc hôn nhân đã úa tàn, nhưng sự chia ly mới là điều
đáng nói. Thế giới tuy thay đổi, nhưng trong cuộc chơi đầy ảo ảnh đến
chóng mặt đó thì những vấn đề gây tranh cãi vẫn luôn là thế : Đó là chủ
quyền quốc gia, quan hệ với Washington và dĩ nhiên mối liên hệ với lục
địa, kết quả của sự tính toán hơn là tình cảm.
« Tôi chẳng thích Bruxelles » là lời tuyên bố của lãnh đạo đảng bảo thủ đưa ra cách đây vài tháng trong chiến dịch vận động ở lại với Liên Hiệp Châu Âu.
Chủ
quyền là một vấn đề hay đấy, hơn nữa đó lại là trong một nền dân chủ
nghị viện, vốn dĩ đã tồn tại từ nhiều thế kỷ nay. Bất kể mầu da là gì,
người dân Anh chưa bao giờ hòa mình vào sự năng động của « châu Âu », từ lâu được Paris và Berlin thúc đẩy.
Họ công khai thách thức một « siêu quốc gia » của châu lục. Họ cản trở mọi chính sách quốc phòng chung châu Âu ngoại trừ khối Liên Minh Bắc Đại Tây Dương. Lo lắng cho « túi tiền »của mình, họ nói không với « euro », đồng tiền chung châu Âu.
Bận
lòng cho đường biên giới và tình trạng nhập cư, họ cũng quay lưng với
khối không gian tự do lưu thông Schengen. Trên nền tảng bài châu Âu lan
tràn, Boris Johnson và những người tuyên truyền cho Brexit đã chọn cách
lùi bước : Nghĩa là phải ra khỏi Châu Âu.
Trong các thùng phiếu hôm nay, quyết định chọn sẽ là giữa sự biểu tượng và thực tế. Nếu phe « Out » thắng, người dân Anh có lẽ sẽ được độc lập hơn, nhưng chắc chắn sẽ nghèo hơn và dễ bị tổn thương hơn, như những gì phe « In » thường nhắc đi nhắc lại.
Bởi
vì, đối mặt với Ấn Độ và Trung Quốc, thì tiếng nói của 65 triệu thần
dân của Nữ hoàng sẽ có trọng lượng là bao ? Trong cuộc đối đầu với
Putin, lệnh trừng phạt của Anh sẽ có giá trị gì ? Với Ankara hay nơi
khác, ai thèm quan tâm đến ý kiến của số 10 Downing Street về vấn đề
nhập cư ?
Ông
Jean-Claude Piris, từng là cố vấn pháp lý cho Liên Hiệp Châu Âu trong
các cuộc họp thượng đỉnh trong vòng 12 năm có cho rằng : «
Về mặt hình thức, Anh quốc có lẽ sẽ tìm lại được chủ quyền quốc gia của
mình. Nhưng nước Anh cũng sẽ mất đi chủ quyền thực sự, chủ quyền mà họ
đang thực thi chung với 27 nước thành viên khác trong Liên Hiệp. Trong
câu lạc bộ các cường quốc, Luân Đôn dường như sẽ mất đi vị trí của mình
trong các bàn họp ra quyết định ».
Và
ý kiến này cũng có giá trị tương tự cho những nước nào có ý định cản
đường như Hà Lan, Đan Mạch thậm chí là cho chính cả Pháp nữa.
Về quan hệ với Mỹ ư ? Câu trả lời cũng không mấy gì khác. Những người ủng hộ ra khỏi Châu Âu thì hồ hởi tuyên bố « mặc xác châu Âu » và
tỏ ra tự tin cho rằng trong túi ta còn có một giải pháp thay thế : Đó
là vẫn còn Hoa Kỳ như là chiếc ô che chắn và Commonweath như là một cộng
đồng.
Chính vì thế mà huyền thoại « khối Anh ngữ »
đã được sống lại, 13 năm sau khi đã phục vụ cho chính quyền Bush, thất
vọng vì bị Berlin và Paris bỏ rơi trong cuộc chiến chống lại Saddam
Hussein.
Nhưng
Le Figaro cảnh báo, Donald Trump, trong suốt cuộc vận động chống lại
giới chính trị truyền thống và vận động cho sự thu mình đang vờ tin vào
điều đó. Bởi vì cả ông Obama lẫn bà Clinton đều không để bị mắc câu :
Mối quan hệ « đặc quyền » đương nhiên Hoa Kỳ rất quan tâm, nhưng với điều kiện là Luân Đôn vẫn phải giữ được tầm ảnh hưởng của mình lên « nội bộ » Liên Hiệp…
Câu
hỏi đặt ra : Từ cuộc trưng cầu dân ý năm 1975 đến lần này 2016, các cử
tri đã thay đổi về điều gì ? Câu trả lời cho lần bỏ phiếu xưa kia là sự
biến mất của mối họa Xô Viết. Cách đây 41 năm, Margaret Thatcher bỏ
phiếu « ủng hộ » cho Châu Âu là vì « trên phương diện chính trị, đó là một vấn đề hòa bình và an ninh ».
Nghịch
lý là trong lần này, câu trả lời lại liên quan đến sự thịnh vượng mà
Anh đã có được từ trong lòng Liên Hiệp. Một trong những người tổ chức kỳ
trưng cầu dân ý lần này có nhắc lại là :
«
Vào năm 1973, chính là một nước Anh đã kiệt quệ đến xin gia nhập vào
một châu Âu được kích thích từ một nền kinh tế Đức thần kỳ và 30 năm
vinh quang của Pháp. Bây giờ thì ngược lại, vương quốc Anh cảm thấy
thoát khỏi cuộc khủng hoảng khá hơn là các nước tại lục địa. »
Để rồi sau đó đưa ra một kết luận phũ phàng « Chúng tôi những người Anh chưa từng bao giờ có một cái nhìn lãng mạn về châu Âu cả ».
Cuộc sống chung bằng « lý trí » hơn là « tình cảm » này
đã khiến cho Liên Hiệp Châu Âu đôi khi cũng phải dở khóc dở cười. Có lẽ
cũng đúng như sự ngờ vực của tướng De Gaulle là với Anh quốc « cho nhiều nhận chẳng bao nhiêu ». Les Echos thử điểm lại « những gì nước Anh đã mang đến cho châu Âu ? », trong suốt 43 năm chung sống.
Có
thể nói trong suốt gần nửa thế kỷ, Luân Đôn dường như chưa bao giờ hết
lòng với bạn. Nếu như châu Âu đánh giá cao vai trò của Luân Đôn trong
việc thúc đẩy và mang đến một tầm cỡ khác cho thị trường chung EEC, thì
trong nhiều hồ sơ quan trọng, Anh quốc được xem như là « kẻ phá đám ».
Với
lĩnh vực quốc phòng, Anh quốc luôn giữ một vai trò mập mờ, có thể bỏ
phiếu phủ quyết nếu thấy cần. Trên các hồ sơ xã hội, nhất là trong việc
tăng ngân sách, Luân Đôn luôn nằm trong nhóm những nước thành viên « phá đám ». Các vấn đề xã hội và thuế khóa cũng là những lĩnh vực mà Anh hay tìm cách cản trở ngay khi có thể.
Một quan chức Anh cho biết : «
Nước Anh rất ghét người ta bàn về các quyền và thời gian làm việc. Đó
cũng chính là những góc tấn công cho các phe bài châu Âu ». Và cứ như thế, mọi ý định mới chớm của châu Âu trên phương diện này đã nhanh chóng bị dập ngay từ đầu.
Dẫu sao thì cũng không nên « trăm dâu đổ đầu tằm ».
Les Echos cho rằng Anh quốc cũng không phải là trường hợp đơn lẻ duy
nhất trong Liên Hiệp Châu Âu chẳng hạn như là Luxembourg trong lĩnh vực
tài chính.
0 comments:
Post a Comment