Một trường hợp xạo điển hình
Chỉ
đọc qua cái tựa của bài viết người ta cũng đủ thấy ngay tính chất XHCN =
Xạo Hết Chỗ Nói. Thôi thì cứ theo chủ nghĩa “mackenoism” (mặc kệ nó), thử đọc coi mức xạo tới đâu, đủ
để trở thành kỹ lục chưa.
Vừa đọc tới câu thứ ba của bài viết, tôi đã thấy có dấu hiệu kỹ lục hấp dẫn:
“Hơn
15 năm cầm súng chinh chiến dọc một dãi chiến trường miền trung, ông đã
lập nên những kỳ tích huyền thoại khi hạ một mình hơn 8 chiếc máy bay UH – 1 và hàng chục xe tăng, thiết giáp của Mỹ ngụy.”
Nghe
cũng
có lý lắm vì Việt Cộng từng tuyên truyền rằng phi cơ và xe tăng của
quân đội Mỹ trên chiến trường Việt Nam được làm bằng giấy các-tông kia
mà.
Nếu
quả
thật đây là một kỳ tích, một chiến công oanh liệt phi thường, tôi nghĩ
người cựu chiến binh bộ đội VC tên Bùi Minh Kiểm
này lẽ ra phải trở thành một anh hùng vang lừng tên tuổi và được nhà cầm
quyền Hà Nội đãi ngộ xứng đáng hơn nhiều chớ tại sao ông ta lại sống
trong một “Căn nhà nhỏ nằm khuất sau con
hẻm bỗng trở nên vui nhộn hơn thường ngày bởi tiếng cười nói của những
người khách, cán bộ phường đến thăm.”
Bạn còn muốn biết tiếp không? Vậy thì đây, cực điểm của bốc phét:
“Nhìn
người
đàn ông tuổi ngoài lục tuần, thân hình nhỏ nhắn nhưng rắn chắc, khỏe
mạnh, ít ai biết được rằng ông đã từng dùng đôi bàn tay ấy để ghì chặt
một chiếc máy bay UH – 1 của Mỹ
xuống mặt đất.”
Cộng
phét
Bùi Minh Kiểm kể với phóng viên rằng hôm đó là một ngày tháng Tư năm
1968 khi đơn vị 91 Đặc công thuộc Quân khu Năm của Việt Cộng tham dự
chiến đấu tại mặt trận 44 Quảng-Đà. Nhóm đặc công của Kiểm gồm bốn
người, hai người bị trúng đạn trực thăng đã chết từ phút đầu. Trích:
“Ngoài
hai
khẩu AK, ba quả lựu đạn và một số ít cơ số đạn còn lại, hai người phải
chống chọi với một tiểu đoàn trực thăng biệt động 37 của Ngụy cùng hơn
150 lính biệt kích, có sự yểm trợ của pháo binh địch.” Và đây là lời cựu cán binh Kiểm: “Lúc
này,
hai anh em chúng tôi chỉ liếc mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ tiến vào công
sự, đạn đã lên nòng và lựu đạn cũng sẵn sàng rút chốt. Không ai nói
một lời, nín thở chờ tụi biệt kích tiến vào tầm ngắn. Tụi nó sục sạo
khắp nơi và khi đến gần phía bờ sông thì chúng tôi nhả đạn.”
Thưa
các
bạn,
dù gì tôi cũng đã từng là một quân nhân của QLVNCH hơn 10 năm, tôi chỉ
biết Quân Lực ta có Tiểu Đoàn 37 Biệt Động Quân chứ làm gì có đơn vị nào
gọi là “tiểu đoàn trực thăng biệt động 37”. Bên cạnh đơn vị “không giống
ai” đó lại có hơn “150 lính biệt kích”. Hai chiến binh Việt Cộng chống
cự lại với một lực lượng đối phương lớn hơn hàng trăm lần, chẳng lẽ
những chiến sĩ này cũng bằng các-tông luôn sao? Truyện giả tưởng này
càng đọc càng hấp dẫn thiệt.
Phóng viên tên Hạ Nguyên phóng bút tiếp:
“Gặp
chốt
chống cự, địch nhanh chóng tản ra tạo thành thế gọng kìm để bao vây hai
người vào giữa. Nhưng những loạt đạn AK tạo ra
vành đai lửa khiến địch không thể tiến lên. Sau ba giờ cầm chân địch,
ông bị thương ở tay và đầu, máu chảy ra nhiều nhưng vẫn kiên trì cầm
súng bắn ngăn địch tiếp cận công sự. Giữa lúc cuộc giằng co đang diễn ra
ác liệt thì địch huy động trực thăng bắn róc két, pháo kích lần hai.”
Chỉ
có
hai cây AK mà có thể tạo
thành một vành đai lửa ngăn chận hàng trăm địch quân bao vây chung quanh
trong suốt ba giờ đồng hồ? Bị thương máu chảy ra nhiều nhưng vẫn kiên
trì cầm súng bắn ngăn địch? Đúng là một câu chuyện thần thoại cỡ Phù
Đổng Thiên Vương!
Nghe đối tượng của cuộc phỏng vấn kể chuyện Phong Thần, phóng viên bị lôi cuốn và thêm niềm hứng khởi nên bơm thêm thuốc
bồi cho người cựu chiến binh tiếp tục say sưa… ‘nổ’:
“Quân
địch
sợ bị rơi vào điểm phục kích nên không dám tiến lên mà chỉ dùng hỏa lực
tấn công từ xa. Nhưng nguy hiểm nhất là các trực thăng liên tục quần
thảo trên đầu, súng máy và AK không thể xuyên thủng lớp thép phía dưới
bụng máy
bay.”
Theo
kiểu
nói chuyện của ông Kiểm này, người có vốn hiểu biết quân sự căn bản
cũng thấy ngay là ông ta nói xạo. Bên trên của bài vừa nói hai tay súng
Việt Cộng bị bao vây; thế mà ngay sau đó lại bảo là phục kích.
Phóng viên Hạ Nguyên say mùi súng chiến trường hứng chí tô vẽ hào quang chiến thắng:
“Khi chiếc UH – 1 rà tới chuẩn bị hạ thấp để bắn róc két thì ông Kiểm lao người lên dùng hai tay ghì càng máy bay xuống. Đôi bàn tay thép như chiếc nam châm hút chiếc UH – 1 xuống gần sát mặt đất. Viên phi công bất ngờ, chưa kịp gạt cần súng máy thì đã bị anh Thao từ bên dưới bắn thốc lên, thẳng vào buồng lái. Chiếc máy bay mất thăng bằng loạng choạng lao xuống, nổ tan xác.
Tiếng nổ của chiếc UH – 1 đầu tiên đã khiến phía địch hoảng loạn, gọi
cầu viện. Đến trưa cùng ngày, ông Kiểm và đồng đội vẫn giữ vững cứ điểm,
không để địch
tiến về phía bờ sông. Đợt pháo kích thứ ba của địch vừa dứt thì ba chiếc
trực thăng UH – 1 hạ cánh xuống khu vực chiếc trực thăng bị rơi để
tìm kiếm xác. Lợi dụng cơ hội này, hai người trườn tới vị trí thuận lợi
để bắn hạ ba con “chim sắt”.
Bạn
đã
thấy mức độ XHCN (xạo hết chỗ nói) siêu việt chưa? Đã bị
thương ở tay và đầu và máu chảy ra nhiều, thế mà vẫn còn sức lao người
lên ghì càng phi cơ trực thăng bằng đôi bàn tay thép. Chưa hết, máy bay
thì nổ tan xác trong khi chàng dũng sĩ đặc công Việt Cộng dù bị thương
máu ra nhiều mà cứ sống nhăn, thế mới là chuyện lạ chỉ xứ XHCN mới có.
Loại
trực
thăng UH-1 Iroquois có bốn nhân viên phi hành đoàn,
trọng lượng trơn là 2,365 kg, khả năng chở tối đa là 14 người hoặc 6
băng ca tải thương hoặc số hàng hóa tương đương. Trọng lượng cất cánh
tối đa là 4,309 kg. Vậy mà chàng đặc công cộng sản Kiểm dùng tay không
ghì nó xuống như chơi. Chắc chàng chưa học vật lý căn bản bao giờ.
Ông
Kiểm
hồi ức như
mới vừa xảy ra đây “Trong khi anh Thao (người đồng đội) lên đạn súng máy
thì tôi chạy thắng tới đuôi chiếc máy bay rút chốt lựu đạn quăng vào
buồng lái. Chiếc thứ nhất nổ tan tành khiến hai chiếc kia hoảng sợ
cất cánh bỏ chạy, nhưng đã bị lưới đạn của anh Thao nhả xuống, hai
chiếc còn lại cũng bị hạ nốt”. Đến
cuối
giờ chiều, hai khẩu súng đã gần hết đạn, không thể tiếp tục chống cự
thêm. “Lúc đó hai tai tôi đã lãng đi vì tiếng nổ, đầu nhức, mắt mờ. Anh
Thao cũng bị thương chảy máu khá nhiều. Hai chúng tôi hi vọng sẽ cầm
cự đến được chiều tối, bọn địch sẽ phải rút lui, hoặc phía quân ta sẽ bổ
sung lực
lượng cứu viện” - ông Kiểm kể.
Nghe
tả
hai chiếc trực thăng định bỏ chạy nhưng bị “lưới” đạn AK nhả xuống nên
cũng bị hạ nốt, thật đang tức mà phải cười cho cái tài phịa của Việt
Cộng. Trong lúc hai tay súng Vi Xi tung hoành bắn hạ ba chiếc trực thăng
thì hàng trăm chiến sĩ của Tiểu Đoàn 37 BĐQ ở đâu cà?
Chẳng lẽ chết hết rồi?
Khi
phát
hiện hỏa lực phía ta bị suy giảm, địch bắt đầu cho quân tiến lên, quyết
tâm bắt sống ổ kháng cự. Hai người vừa chiến đấu vừa tìm cách bò ra mép
sông để tìm cơ hội thoát khỏi sự truy kích và đánh lạc hướng quân
địch. Nhưng cả hai chưa bò ra đến nơi thì ông
Thao trúng mảnh pháo xuyên qua đầu, hy sinh. Lúc đó, ông Kiểm nghĩ mình
cũng sẽ chết vì chỉ còn lại ba viên đạn trong băng. Ông cố lôi xác đồng
đội ra sông để cả hai cùng thả trôi theo dòng nước, không phải chết
trong tay quân Mỹ-Ngụy. Lê chút sức tàn ra tới sông, ông Kiểm thả mình
xuống dòng nước bất tỉnh. Trôi theo dòng nước gần 6 km, sóng đánh ông
tấp vào bờ. Tưởng chừng như đã nắm chắc cái chết, nhưng ông Kiểm được
người dân trong vùng vớt lên, cứu sống.”
Đọc
tới
đây, tôi mới vỡ lẽ hiểu ra lý do tại sao ông Bùi Minh Kiểm này lại có
thể ngang nhiên nổ hăng thế, nổ bất chấp mọi quy luật vật lý học. Hóa
ra, nhân chứng duy nhất trong chuyện này là người đồng đội tên Thao của
ông đã bị ông khai tử để xóa nguồn kiểm chứng. Cộng sản Nga, Tàu, Việt
dường như đều áp dụng triệt để câu nói của Joseph Goebbels, người cầm
đầu bộ máy tuyên truyền của nhà độc tài Đức Quốc Xã Adolf Hitler: “Khi
một điều lừa dối được lập đi lập lại cả ngàn lần thì chẳng bao lâu nó sẽ
trở thành đáng tin là có thật” (A lie
told one thousand times eventually becomes believable). Chắc các bạn
cũng đã biết điển tích Trung Hoa “Tăng Sâm giết người” rồi.
Bài
phóng sự đến đây chưa dứt. Dường như ông Kiểm nổ chưa đã và người phóng
viên hăng say với nhiệm vụ chức nghiệp còn muốn viết tiếp. Thôi thì chúng ta chịu khó đọc cho hết câu chuyện giả tưởng này:
“Năm
1970,
ông chuyển về công tác, chiến đấu và giữ chức vụ Chính trị viên Đại đội
11, Đoàn pháo binh 575. Cuối năm 1971, ông được đơn vị giao nhiệm vụ
trinh sát, đặt đài quan sát trên đỉnh Bà Nà - Núi Chúa để theo dõi tình
hình hoạt động của địch ở sân bay Đà Nẵng. Nhớ lại trận đánh mà
ông tham gia cùng
các đơn vị ở Đoàn pháo binh 575 vào tháng 8/1972, ông không khỏi tự hào
rằng mình là một trong những người được góp một phần nhỏ công lao vào
chiến thắng giòn giã ấy. Trước đó, công tác chuẩn bị cho trận đánh “lịch
sử” đã được lãnh đạo thống nhất phương án. Táo bạo và bất ngờ, các trận
địa pháo của Đoàn 575 đặt tại trận địa Hòa Bình (Hòa Vang, TP.Đà Nẵng)
và Điện Sơn (Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam) phát hỏa lúc 5 giờ 35 ngày 2/8,
ngay trước mũi hành quân tìm diệt của địch (cách trận địa Hòa Bình chỉ
vài trăm mét). 80 viên hỏa tiễn “tìm” đúng mục tiêu, phá hủy 57 máy bay,
diệt 147 tên Mỹ hầu hết là sĩ quan, giặc lái, kho xăng trong sân bay bốc
cháy dữ dội 5 giờ liền, nhiều phương tiện chiến tranh của địch bị phá
hủy. Trận
đánh để đời của Đoàn 575 đã làm giặc Mỹ ngớ ra không kịp đối phó... Lật
giở tấm bản ghi thành tích chiến đấu của đơn vị năm nào, ông cười tự
hào, “Gần 10 năm (1966-1975), Đoàn pháo binh 575 đã đánh hơn 500 trận,
tiêu diệt 6.000 tên địch với hàng ngàn sĩ quan, phá hủy 780 máy bay,
1.000 xe quân sự, 200 khẩu pháo các loại, thiêu cháy 50 triệu lít xăng
dầu và rất nhiều phương tiện chiến tranh hiện đại của Mỹ.”
Người
Mỹ
có câu nói “If you've got a big mouth and you're controversial, you're
going to get attention” (Nếu bạn to mồm khoác lác và nói điều trái ngược
để tạo ra tranh cãi, bạn sẽ được mọi người chú ý). Ông Kiểm nổ này càng
được nhiều người chú ý. Thế hệ trẻ và con nít trong nước đọc
bài phóng sự này chắc chắn sẽ phục ông sát đất nếu chúng lười tìm hiểu.
Những người đồng đội cùng thời đi “B” với ông và còn sống đến ngày nay
sẽ rủa thầm buông lời than thở “Trời ơi, mình đã nổ mà nó còn nổ hơn!”.
Nhưng
trong
thời đại thông tin này, muốn kiểm chứng và đi tìm sự thật kể ra cũng
không khó lắm, chỉ hỏi ông Gú Gồ là biết ngay. Chính vì thế, câu chuyện
của cụ Bùi Minh Kiểm kể chẳng được giới trẻ công dân mạng trong nước tin
tí nào. Các phản hồi có tính cách tiêu cực độc giả gửi vào Phụ Nữ Today
dĩ nhiên đã bị kiểm duyệt và bôi bỏ hết. Tuy nhiên, trên các trang nhật
ký cá nhân, hàng trăm người đọc không ngần ngại lên tiếng.
Một số lời bình tiêu biểu
-
Câu truyện thần thoại vô chứng cứ với những chi tiết lố bịch đến mức con
nít tiểu học nước ngoài cũng phải thốt lên là "bốc phét thì cũng vừa
vừa thôi, còn để dành chỗ cho chữ ký!", thế mà báo nhà nước vẫn đăng mới
nản!
- Hay chỉ là trực thăng bằng giấy cúng cô hồn Rằm tháng Bảy mà bác Kiểm nhà ta thần hồn nát thần
tính nhìn lộn vậy ta... hihi...
- Thật hãi quá các cụ ơi. Nghe nói hồi xưa có vụ chiến sĩ ta cầm K54 bắn rơi B52 nữa đấy!
- Cụ Bùi Minh Kiểm đúng là Hercule của Việt Nam! Vãi thật siêu nhân à!
- Superman có họ hàng người Việt mà bây giờ mình mới biết!
- Xin các bác nhà báo có bơm thì cũng bơm vừa phải thôi chứ; bơm quá đối tượng bay như bong bóng mất.
-
Nhảm thật! Sau trận pháo kích dữ dội mà đơn vị ông Kiểm vẫn còn sống và
bám gần đó và vẫn còn bất ngờ khi quân Mỹ đổ bộ xuống ngay đó thì ông ổng là Rambo và chẳng biết gì về kỹ thuật quân sự cả.
-
Theo câu chuyện kể thì lúc đang đứng dưới hào chiến đấu, ông này đã nhảy
lên nắm càng máy bay lôi nó xuống đất. Xin hỏi máy bay này nếu nó biết
bên dưới là địch, thì khoảng cách nó giữ với mặt đất không lẽ chỉ 1, 2
mét? Hơn nữa ông này còn đứng dưới hào, là ít ra phải ngang hông, coi
như ông muốn với tới máy bay phải nhảy như người nhện. Chưa kể ổng nặng
bao nhiêu? Cho hết quân trang quân dụng ổng nặng cỡ 100kg thì nhằm nhò
gì với cái trực thăng này?
- Ghét nhất là đọc mấy đoạn kể lại của bố Kiểm. Toàn suy diễn và bịa chuyện, chẳng thể tin nổi.
- Chắc tay phóng viên xem phim "siêu nhân" hơi bị nhiều!
- Tung chảo chém gió thì cũng để đức cho con cháu với chứ.
- Chao ôi, nghe khắm y như lũ Bắc Triều Tiên!
- Trực thăng Mỹ nó bắn rocket mà hạ thấp đến mức cho bác bám vào à? Mức đó thì nó bắn xong nó nổ luôn chắc.
-
Học ngữ văn của Việt Nam là biết khả năng chém gió khủng đến cỡ nào! Nói
khoác một mình dùng súng AK47 bắn hạ cả đống máy bay chưa đã sao lại
còn bảo kéo cả UH-1 xuống bằng tay không. Ngày đó thân xác bác Kiểm đặc
công nhà mình nặng giỏi lắm khoảng 50kg. Sao bác tài thế! Tại hạ khâm
phục! Khâm phục!
-
Vẫn biết tiền bối có công rất lớn nhưng cái gì cũng phải có giới hạn.
Tiền bối viết bí kíp võ công như thế thì hậu bối chỉ có tẩu hỏa nhập
ma...
-
Thế hóa ra cái trực thăng nó bay tới mức đủ thấp để ông này chạy chạy
chạy lại bám càng, mà cả thằng phi
công lẫn thằng xạ thủ ở trong không làm được gì hả? Nhẽ bọn Mỹ nó ngu
quá thiểu năng vậy hả? Hay ông này còn có cả khả năng chạy siêu nhanh
như của Flash?
-
Vãi đái với báo chí tuyên truyền. Tuyên truyền trong thời chiến còn hiểu
được, còn thời này mà cứ thế này bảo sao bọn thanh niên càng ngày càng
ngu, không suốt ngày hổ báo cáo chồn giết người
chặt đầu hiếp dâm xác chết...
-
UH-1F sử dụng động cơ mới General Electric T-58-GE-3 với công suất 1,325
hp. UH-1H sử dụng đông cơ Lycoming T53-L13 với công suất 1400hp. Điều
đó có nghĩa là động cơ của nó mạnh từ 1,325 đến 1,400 mã lực. Muốn kéo
nó đứng lại phải cần một đối lực bằng ít nhất là 1,300 con ngựa. Bác
Kiểm có đi học không nhỉ?
-
Từ bé đến giờ tôi đâu có thấy máy bay trực thăng UH-1H là cái giống gì
đâu bác. Cho nên nghe bác bảo bác là “anh hùng tay không quật ngã trực
thăng UH–1 của Mỹ” thì tôi bèn chỉ còn biết lắc đầu le lưỡi phục bác sát
đất thôi.
- Có phải khi xưa bác cư ngụ gần
kho đạn Long Bình chăng mà nổ đinh tai vậy?
-
Bác nổ còn hơn bom tấn. Bác coi trời bằng vung, coi trí tuệ của bàn dân
thiên hạ như dân Bắc Hàn khóc lãnh tụ mới dám tồn trữ của quý.
-
Kỷ lục nâng vật nặng thế giới là 458 kg. Vậy vị anh hùng Bùi Minh Kiểm
của chúng ta mạnh hơn đương kim vô địch thế giới bốn lần. Quá khủng
khiếp.
- Thì đã bảo “Với sức người, sỏi đá cũng thành cơm” mà lị. Với cách nói ngông này, ông kéo trực thăng một phát là xuống ngay.
-
Tớ cũng đã được thiền sư Nhất Hạnh nhồi sọ về sức quạt yếu ớt của trực
thăng Mỹ khi cụ viết trong cuốn Hoa Sen Trong Biển Lửa rằng:
"Tôi
không
thể nào quên được hình ảnh mà tôi trông thấy hôm đó. Chiếc trực thăng
hạ dần xuống làm cho những con bò đang kéo chiếc xe đi trên con đường
quê sợ hãi chạy nhanh, và cả người cả thúng mủng đồ vật rơi long lốc
xuống đường làng. Trên bờ ruộng những người lính Mỹ đã xuống trực thăng,
áp tới bắt cóc người thiếu phụ đang lồm cồm ngồi dậy trong tay còn ẳm
đứa con trai hai tuổi. Nét kinh khiếp hiện rõ trên khuôn mặt người đàn
bà nhà quê trẻ tuổi và trên mặt bà mẹ già đầu bạc. Người thiếu
phụ trao con cho mẹ với một cái nhìn không thể nào tả nổi. Và bà mẹ già
nét mặt đau thương, chỉ biết đưa tay ôm lấy đứa cháu và nhìn theo, vô
cùng tuyệt vọng."
Gió
từ
cánh quạt trực thăng yếu thật đấy, trong khi giặc lái kéo người thiếu
phụ lên máy bay mà còn dám để cụ Nhất Hạnh đứng sát mặt hai mẹ con
bà cụ để nhìn thấy được "cái nhìn không thể nào tả nổi"... hihi...
-
Cái loa tuyên truyền phát ra đều có cơ sở, ngay cả người có thể đi trên
ngọn lúa. Một anh nói phét có thể chưa được ai tin nhưng ngàn anh nói
phét là nhìn lên trời thấy râu Lê Nin thì chục anh còn lại cũng hô lên
“Ừ nhỉ... đúng là râu cụ Lê Nin đã hiện ở trên trời!” Quên mất, không
biết cái đó gọi là gì. Thôi tạm gọi nó là... hiệu ứng nói phét!
-
Ngày xưa từng có những phi công quân đội nhân dân ta “rình trong mây,
đợi máy bay của địch bay ngang qua rồi nhảy từ máy bay của ta sang máy
bay của chúng, nạy cửa bắt sống phi công địch”... theo lời của các cụ
Tuyên Huấn thì đây cũng là câu truyện và nhân vật có thật, nhưng tạm
thời chưa xác định rõ danh tính, tuổi tác, cũng như là tên của hành tinh
nơi sự việc ly kỳ ấy xảy ra. Hahaha…
-
Các chiến công vang lừng của anh bộ đội Hai Thiêng mà các cụ đăng báo
thì còn kinh khủng hơn nhiều, tuy các chi tiết cũng là ba xạo nhưng mà
ít ra còn có cái... tên là thật, thế mà chưa được xây công viên để tuyên
dương!
- Nguyễn Văn Bé, Nguyễn Văn Trỗi, Lê Văn Tám, Lê Thị Thu Nguyệt, Đặng Hoàng Ánh xin chào thua cụ Bùi Minh Kiểm!
Kết
Trường
hợp
cựu cán binh Bùi Minh Kiểm chém gió, nổ văng miểng trên đây không phải
là một vụ riêng rẻ cá biệt. Có không ít người giống hệt ông ta trong
hàng ngũ đảng viên CSVN, kể cả ông thủ tướng có bằng cấp cử nhân luật
rừng. Xạo hết chỗ nói đã trở thành một thứ bệnh: hội chứng hoang tưởng.
Để che lấp một thứ mặc cảm thua kém, con ếch XHCN phải tự thổi phồng để
chứng tỏ họ hơn người, là ưu việt.
Mới đây, ngày 4 tháng Ba năm 2013, một vài tờ báo trong nước đăng bài với các tựa đề “Anh
hùng
bị tố khai man thành tích”, “Nguyên Bí thư Tỉnh ủy nói gì khi bị tố
cáo?” đã lột mặt nạ ông Hồ Xuân Mãn, cựu Bí thư Tỉnh ủy Thừa Thiên -
Huế, cựu Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng CSVN. Hàng chục đảng
viên, từng là cán binh đồng đội của ông Mãn, đã lên tiếng tố cáo Mãn
ngụy tạo
thành tích để được phong tặng danh hiệu “Anh hùng Lực lượng vũ trang
nhân dân”.
Thành
tích
chiến đấu trong một trận đánh mà ông Mãn khoe chẳng qua chỉ là một
vụ giết người. Bài báo viết: “Hồ Xuân Mãn đã thản nhiên xả súng vào đám
giỗ, dẫu cho ông nội ông Mãn và nhiều bà con của chính ông ta đang ngồi
tại đó. Ngoài 9 thường dân vô tội thiệt mạng,
“trận đánh” này còn làm cho 8 thường dân khác bị thương. Bây giờ, cứ tới
ngày ấy, thôn Phò Ninh, huyện Phong Điền, tỉnh Thừa Thiên – Huế có đến
10 đám giỗ.”
Những
kẻ
đang lãnh đạo đất nước cùng với các đồng chí như Bùi Minh Kiểm, Hồ Xuân
Mãn, Lê Thị Thu Nguyệt, Đặng Hoàng Ánh, ai cũng đều từng có thành tích
chiến đấu phi thường cả và ai
cũng đạt danh hiệu “Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân” và “học tập và
làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”. Thảo nào Mỹ cút Ngụy nhào đã
gần 40 năm rồi mà đất nước chỉ tiến nhanh tiến mạnh trong lãnh vực Xạo
Hết Chỗ Nói.
Phan Hạnh.
0 comments:
Post a Comment