Theo thông tin trên báo chí, có tới hàng ngàn thanh niên và trung
niên trai tráng cởi trần, „liều mình như chẳng có“, lao xuống vũng bùn
trong giá lạnh, mồm văng tục chửi rủa hò hét, tay vung nắm đấm, giẫm đạp
lên nhau bất kể người khác có thể bị trọng thương hoặc chết vì hành
động bạo lực của mình tại Hội Phết Hiền Quan tỉnh Phú Thọ. Không thể
thống kê hết số người bị thương, đổ máu hoặc ngất xỉu ngay trong một mùa
hội và qua vài năm gần đây.
Thật kinh hoàng là cả biển người giẫm đạp nhau chỉ để tranh cướp một
quả „phết“, một vật vô tri thường làm từ gộc tre sơn đỏ. Với kiểu tổ
chức thế này, không ngất xỉu và đổ máu mới là lạ.
Hội cướp phết xưa nay vốn chỉ là hội làng vốn thanh tao đạm bạc nhưng
mấy năm gần đây đã bị biến tướng. Những hủ tục mê tín dị đoan được
chính quyền đứng ra tổ chức cùng đám buôn thần bán thánh nhằm khuyếch
đại lễ hội để thu lợi.
Người ta quên đi mục đích tốt đẹp ban đầu là tưởng nhớ Thiều Hoa công
chúa, một nữ tướng dưới thời Hai Bà Trưng. Hội này chỉ còn ý nghĩa
khuyến khích người ta tranh cướp cầu lợi danh tiền bạc, kích động tính
hoang dã mông muội của đám đông.
Mặc dù bị kìm giữ bởi „định hướng tuyên truyền“ của Đảng CS, Chính
phủ và Ban Tuyên giáo Trung ương, nhiều người VN và phóng viên báo chí
không thể kìm giữ lời cảm thán đầy chua xót trước thực trạng cạn đáy về
văn hóa trong những lễ hội VN hiện nay.
Làm sao có thể không tủi hổ và xót thương cho những nam nhi trai tráng Việt đã đang từng bước phá hủy một kiếp làm người.
Chí làm trai, sức dài vai rộng lẽ ra phải dành cho những việc như
kinh bang tế thế, một vai gánh vác gia đình và nợ non sông, nếu bắt buộc
phải dùng đến sức mạnh cơ bắp, thì chí nam nhi chỉ nên dùng để đánh
cướp, đánh tham quan ô lại và giặc ngoại xâm bảo vệ đồng bào mình.
Làm nam nhi, nếu có cất lời giữa đám đông, chỉ đáng để cất những lời
ngay thẳng chính trực, khiến cho lũ bất lương phải run sợ chứ không phải
là hú hét văng tục chửi bậy và xì xụp khấn vái xin xỏ những ngẫu tượng ô
trọc.
Người VN đang được dẫn vào „hố đen“
Từ khoảng chục năm trở lại đây, tận dụng tâm lý sợ hãi, bất an của
người dân, đa phần người quản lý đền chùa trong cả nước, đặc biệt là
phía Bắc, kết hơp với bàn tay đạo diễn của chính quyền, đã thay đổi mục
đích thờ phụng và dùng nhiều phương cách để thu hút tiền bạc của người
VN.
Thật dễ thao túng, khi dân VN phải sống trong một xã hội nhiều bất
công, thiếu minh bạch. người ta kiếm được tiền hay vị trí làm việc phần
nhiều là do quan hệ quyền lực, thân hữu, mua bán đổi chác. Từ đó, người
VN không thể trông mong vào năng lực và sự trung thực của chính bản thân
mình, bị tước đoạt cơ hội, mất tự tin và trở nên bấn loạn, chỉ còn biết
trông mong vào vận may và „ơn trên“.
Công luận đã phát hiện rất nhiều sư sãi tự phong là „đại đức“ sống xa
hoa và ô trọc trên sự đóng góp chắt chiu của người dân qua cái gọi là
„dâng cúng“, „đồ lễ“ và tiền „công đức“. Đương nhiên dưới sự quản lý của
chính quyền, họ không thể hưởng thụ một mình.
Ngay cả những đền chùa, lễ hội từ hàng trăm năm nay được tiếng là
thâm nghiêm, thanh bạch theo tư tưởng nhà Phật cũng đã đưa ra chiêu bài
cầu an, cầu tài cầu lộc, dâng sao giải hạn, cầu siêu và muôn mánh khóe
khác để „móc túi“ người dân.
Sự mê muội của dân là mảnh đất kiếm tiền của đám sư sãi, thầy cúng
thầy bói, đám „ngoại cảm“ rởm, cũng là cơ hội kiếm tiền của một số nhân
vật trong chính quyền đã tận dụng thần quyền để ngu dân hóa , triệt tiêu
sức mạnh và sự phẫn nộ của người VN.
Người ta có thể nhận thấy cái chợ khổng lồ mua quan bán tước trong
thể chế thiếu vắng dân chủ ở VN được tái hiện, được trình diễn hết sức
điển hình trong lễ hội đền Trần Nam Định. Những thủ pháp tâm lý tuyên
truyền tinh vi và sự dối lừa của những kẻ buôn thần bán thánh đã tuyệt
đối hóa sự thần phục „bề trên“. Hội này cũng đã kích động khát vọng
không đáy về bổng lộc và quan tước. Theo phản ánh của báo chí, Hội đền
Trần từ nhiều năm nay đã trở thành một đại thảm họa văn hóa và mê tín dị
đoan.
Từ chỗ chỉ là một ngôi đền trong phạm vi người họ Trần làng Tức Mặc
lập nên vào thế kỷ 17 để thờ 14 vị vua triều Trần, ngày lễ hội đã ấn
định xưa nay là trong khoảng là từ 15 đến 20 tháng 8 âm lịch hàng năm,
khai ấn chỉ là một thủ tục nhỏ trong phạm vi lễ của một dòng họ. Nhưng
từ khoảng năm 2000 đến nay, khi lãnh đạo chính quyền nhúng tay vào tổ
chức, thì lễ hội đã chuyển ngày, phóng đại thành lễ khai ấn rầm rộ mang
tầm cỡ quốc gia vào dịp rằm tháng giêng. Năm 2016 có Bộ trưởng công an
và Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc – hai ủy viên Bộ Chính Trị – đến dâng hương
và „khai ấn“ cho lễ hội.
Chính quyền VN đã không che giấu việc họ tham gia vào điều khiển lễ
hội, phát biểu, bày đặt trò diễn mở màn „khai ấn vua ban“ trong mấy năm
trở lại đây.
Rất nhiều quan chức, cán bộ nhân viên nhà nước đua nhau đi lễ đền
Trần, tung tiền và mối quan hệ thân hữu ra để kiếm được hoặc mua thẻ
„đại biểu“, „khách mời“. Họ kiếm bằng được cái gọi là „ấn vua ban“, mong
được thăng chức, hơn người, hưởng nhiều lợi lộc.
Sự có mặt của những Ủy viên Bộ Chính trị lâu nay đã „quốc gia hóa“
hình thức „khai ấn“, như một sự ban phát đầu năm của „vua cộng sản“ cho
những kẻ thần dân ngoan ngoãn đến cầu xin. Người ta nghĩ rằng hội khai
ấn quan trọng đến cỡ ấy, bỏ tiền ra mua chức tước ảo, trước hết phải lo
lót „ơn trên“, xin xỏ mua bán chức ảo rồi sẽ có chức thật.
Công lao và hào khí Đông A của các vua Trần xưa trong việc bảo vệ Tổ
quốc chống ngoại xâm TQ xưa, đã bị khỏa lấp một cách tinh vi. Dấu ấn
đọng lại chỉ là một „chợ tâm linh“ cầu quan bán tước, cầu tiền tài bổng
lộc được quốc gia hóa và chính trị hóa.
Tâm lý đó đã kích động lòng tham của đám đông đến mức hàng vạn người
đổ về, chen chúc nhau, sẵn sàng giẫm đạp lên nhau để tranh giành được
chạm, được nhét, vứt tiền lẻ vào kiệu, vào đồ thờ để „hối lộ“ thần
thánh.
Nhưng những cái gọi là „ấn“ đem bán hoặc phát cho mọi người trong lễ
hội đã bị người dân phát hiện là rởm, vì đó chỉ là hàng vạn, hàng triệu
mảnh vải hoặc giấy in lòe loẹt có hình ấn mà thôi. Dịch vụ mua ấn phát
đạt đến nỗi có cả chuyển phát nhanh ấn cho những người ở xa. Trong khi
đó người trong Ban tổ chức vẫn lớn tiếng rằng cứ „mười mảnh ấn lại có
một ấn rất thiêng, vì được cắt từ vạt áo hoàng bào của vua, đem lại may
mắn lớn cho người có được nó“.
Ban tổ chức nhiều lễ hội đã dùng những thủ pháp thu hút tinh vi,
trong đó có sử dụng vũ khí „tin đồn“ của „chiến tranh tâm lý“ mà một
trong những biện pháp rất lợi hại là đọc trên loa phóng thanh tên nhiều
quan chức lớn và người nổi tiếng đến đền chùa dâng lễ cầu an giải hạn,
cầu lên chức thêm bổng lộc cho gia đình. Người dân thấy vậy cho rằng đó
là những đền chùa rất thiêng thì các nhân vật này mới làm vậy và đua
nhau bắt chước.
Hậu quả là người dân và vừa là thủ phạm, lại vừa là nạn nhân của việc
chen vai thích cánh hỗn loạn giày xéo lên nhau, vét cạn túi những đồng
tiền ít ỏi thấm mồ hôi và cả máu của họ ra rải khắp nơi, nhét cả vào tay
tượng gỗ, bệ xi măng, gốc đa lu nước, miệng rắn miệng ba ba xi măng để
cầu an.
Qua những động thái của chính quyền kết hợp thần quyền VN, người ta
bị ám thị rằng dù cõi trần hay cõi âm hay cõi Niết Bàn thì cũng phải đút
lót, hối lộ, thì mới mong tồn tại.
Ai đã cổ vũ não trạng Cướp và Giẫm đạp?
Lễ khai ấn đền Trần, với bàn tay đạo diễn của nhiều vị thuộc hàng cao
nhất trong nhà cầm quyền VN, là một trò diễn mô phỏng lại mô hình thể
chế xã hội độc quyền „xin cho“ thời bao cấp. Đảng cộng sản từ chỗ vô
thần, phủ nhận sự tồn tại của đời sống tâm linh, phá huy nhà thờ, đình
chùa miếu mạo, nhưng trong khoảng mươi năm trở lại đây, đã tận dụng lực
lượng hành nghề mê tín dị đoan để dễ bề nô dịch hóa người dân.
Theo Vnexpress.net, 24/2/2016, bài „Ấn đền Trần không có giá trị phù
trợ đường quan lộc“, tại đề án „Khôi phục lễ hội đền Trần“ của các
chuyên gia lịch sử cùng các nhà văn hóa dân gian đã xác định, thì ấn
dùng trong lễ khai ấn đền Trần hiện nay không liên quan gì đến triều
chính, chỉ là chiếc ấn bình thường của phủ đền xưa, làm bằng gỗ…người ta
gán ghép cho nó các ý nghĩa mới để thu hút người tham dự…“.
Sự thật rõ ràng là thế, vậy mà người trong Ban tổ chức lễ hội còn dám
khẳng định: „Còn có một loại ấn được đóng trên tấm lụa đỏ. Loại này chỉ
có rất ít, và chỉ dành cho các quan chức cấp Tỉnh, Trung ương về dự. Cứ
10 khắc trên lụa đỏ chỉ có một tấm duy nhất là có giá trị vì được cắt
ra từ tấm áo hoàng bào của các đời vua. Và nếu ai may mắn được tấm lụa
đó thì coi như đã đắc lộc, đắc thọ“.
Qua nhiều lễ hội gần đây, đặc biệt là những lễ hội đã được chính
quyền tham gia quản lý và tổ chức, người ta có thể thấy sức mạnh cơ bắp
và tinh thần của người VN đang được truyền dẫn tinh vi vào những „hố
đen“ mê tín dị đoan, thần quyền thô thiển vật dục kết hợp độc quyền cộng
sản, triệt tiêu sức mạnh của lòng tự tin, tính độc lập, sáng tạo và
nhân tính.
Nếu như trong truyền thống, các đền chùa miếu mạo VN chỉ là những địa
chỉ khiêm tốn, thanh tịnh để vọng tưởng một danh nhân văn hóa hoặc một
anh hùng dân tộc chống ngoại xâm phương Bắc, thì ngày nay, dưới sự tham
gia tổ chức và điều hành của chính quyền, những lễ hội đó đã bị biến
tướng, vặn xoắn theo mục đích của họ.
Cả nước hiện có hơn 8.000 lễ hội. Cứ theo đà này, sự lãng phí, sự mê
tín, sự trục lợi, sự ngu dân được phóng đại năm sau hơn năm trước, thì
người VN còn khốn khổ đến đâu?
Nhà cai trị VN ngày nay đã biết tận dụng triệt để vũ khí độc tài và
thần quyền dị đoan để dễ bề phá hủy đi sự tự tin, lý trí, khả năng nhìn
nhận phân tích vấn đề và tính phản kháng của người dân VN. Họ đã làm
điều đó rất thành công.
Một số nhà khoa học và nhà báo, cùng người đọc đã dũng cảm phân tích
cho người dân thấy nguy cơ đó. Các nhà báo và trí thức VN cần vào cuộc
mạnh dạn hơn nữa vì nhân tính và tương lai của người VN.
Võ Thị Hảo
0 comments:
Post a Comment