Ngày Tri ân thương phế binh: “Chúng tôi không bị bỏ quên”
VRNs (28.4.2014) –
Sài Gòn - Vào lúc 8 giờ, ngày 28.04.2014, Giáo xứ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp
và Tu viện DCCT Sài Gòn (38 Kỳ Đồng, Quận 3 – Sài Gòn) đã tổ chức ngày
“Tri Ân Quý Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hòa” cho khoảng 440 (danh sách
chính thức 421) thương phế binh (TPB) VNCH.
Ngoài
hơn 400 thương phế binh, buổi tri ân còn có sự hiện diện của cha Giám
tỉnh Vinh Sơn Phạm Trung Thành, cha Giuse Hồ Đắc Tâm, Bề trên và Chánh
xứ Gx. Đức Mẹ HCG Sài Gòn, Quý vị Chức sắc trong Hội đồng liên tôn,
người tù thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu và những người yêu mến Công lý và Hòa
bình…
Khai
mạc ngày tri ân, cha Giám tỉnh Vinh Sơn Phạm Trung Thành chia sẻ: “Quý
TPB đã lớn lên trong chiến tranh và bị mất mát rất nhiều trong thời
chiến. Những người bạn của tôi đã nằm xuống hoặc có những người bạn cũng
khuyết tật như các anh. Gần 40 năm qua không phải chúng ta quên nhau
nhưng hoàn cảnh đã không cho chúng ta có thể được gặp nhau. Người ta bảo
rằng, tuổi chúng mình hay nghĩ về quá khứ, điều này không sai. Tất cả
những gì của quá khứ, tuổi trẻ, đau thương, mất mát luôn ở mãi trong tâm
hồn và trong cuộc đời mỗi người. Nhưng ngày hôm nay, Giáo hội
Công giáo mừng ngày Đại lễ Chúa Phục Sinh, Chúa Giêsu đã đi qua đau khổ
và cái chết, và Chúa đã phục sinh. Nơi thân xác Phục sinh của Chúa vẫn
còn đó những dấu đinh, những vết hằn của đau khổ nhưng Ngài đã Phục sinh
và mang niềm vui, niềm hạnh phúc và sự sống vĩnh cửu đến cho nhân loại.
Chúng tôi tổ chức ngày Đại lễ Phục sinh này như muốn chuyển đến các anh
sứ điệp ấy. Chúng ta không thể xóa những ký ức của mình, nhưng hôm nay
chúng ta gặp nhau trong niềm vui, hạnh phúc và bình an.”
Nhiều ông thương phế binh có mặt từ rất sớm
Tình nguyện viên giúp đỡ quý ông từ khu vực để xe vào trong sân tham dự Ngày tri ân
Khu vực sân Hiệp nhất, quý ông ngồi uống nước, trao đổi với nhau về kỷ niệm xưa
Cha Vinhsơn Phạm Trung Thành chia sẻ với quý ông thương phế binh
Trong
suốt 40 năm qua, quý TPB VNCH đã sống trong sự đau khổ và trong sự lãng
quên, dĩ nhiên không phải tất cả mọi người nhưng một ít nào đó trong xã
hội đã lãng quên họ. Dù bối cảnh xã hội này thế nào đi chăng nữa, thì
tự đáy lòng họ rất tự hào là quân lực VNCH. Ông Tâm xúc động: “Tôi là
TBP VNCH. Ba mươi mấy năm chúng tôi sống bên lề xã hội, nay được Dòng
Chúa Cứu Thế và các ân nhân giúp cho chúng tôi hội tụ được gặp gỡ nhau.
Tôi rất cảm động vì không ai nhớ chúng tôi mà quý vị lại nhớ đến chúng
tôi, [vì thế] chúng tôi không bị bỏ quên. Tôi mong nhà nước đừng phân
biệt [đối xử chúng tôi] và hãy nhớ rằng chúng tôi đã hy
sinh một phần thân thể cho đất nước này. Tôi tự hào là một người lính
VNCH.”
Suốt
hơn 40 năm, Quý TPB sống trong sự què quặn, đui mù… nhưng họ vẫn vươn
lên, để tiếp tục sống, không phải sống trong những ngày tháng dài đằng
đẵng vô nghĩa nhưng họ đã xây dựng cho chính bản thân, cho gia đình họ
trong những công việc hằng ngày như bán vé số, chạy xe ôm… để tìm kiếm
mưu sinh. Một ý chí, một nghị lực sống trong một xã hội tưởng chừng như
bị bỏ quên.
Điều
này làm cho ông JB Nguyễn Hữu Cầu, người tù thế kỷ nhận định rằng,
những ngày tháng ông sống trong tù không đáng gì so với những ngày tháng
bạn bè ông, Quý TPB què quặn ấy đã bươn trải ngoài xã hội và ông khẳng
định, họ không ăn bám xã hội. Ông JB Nguyễn Hữu Cầu nghẹn ngào nói: “Tôi
ở tù 32 năm và 5 năm cải tạo. Sự nhục nhằn khốn khổ của tôi đôi khi tôi
thấy nó lớn lao lắm. Bạn bè của tôi đã mất một phần thân thể hoặc vĩnh
viễn thì ba mươi mấy năm tù của tôi mà thân xác tôi còn lằn lặn, thì so
với mấy anh tôi là đàn thấp, đàn dưới vì những sự hy sinh của các anh.
Chúng ta phải gạt bỏ tất cả để đến với nhau.
Và chúng ta là những người còn sống ở hai phía phải kính phục những
người TPB bất kể Miền Bắc hay Miền Nam vì họ đã bỏ thân xác vì đất nước
này, nên chúng ta không được phân biệt đó là lính cộng sản hay lính quốc
gia gì hết. Những người bạn của tôi bị cụt chân hay cụt tay không có ăn
bám xã hội và đã đi bán từng tờ vé số, không tham ô tham nhũng… Dù cụt
chân cụt tay nhưng những người bạn TPB của tôi vẫn ngẩng mắt nhìn trời
vì tin có Đấng thiêng liêng phù hộ cho họ nên họ vững chắc [để] sống.”
Dù
Quý TPB bị què quặn về thân xác nhưng các ông vẫn bước đi những bước
chân hết sức vững chãi. Giọng nói của các ông vẫn dõng dạc và sang sảng
khi cha Antôn Lê Ngọc Thanh mời từng người giới thiệu về tên, số quân,
số KBC, binh chủng, trận đánh bị thương ngày tháng năm… Những chất giọng
đầy cương quyết ấy khẳng định họ đã theo đuổi một lý tưởng đẹp phục vụ
cho Tổ quốc, cho nhân dân.
Ngài
Chánh sự Kim Lân, thuộc đạo Cao Đài chân truyền tòa thánh Tây Ninh nhấn
mạnh đến công lao hy sinh của Quý TPB VNCH. Ngài Chánh Trị Sự Kim Lân
nói: “Sự hy sinh của quý ông TPB không bao giờ quên lãng trong quá khứ.
Sự hy sinh này sẽ còn tồn tại mãi với thời gian. Vì đó là sự hy sinh
chánh nghĩa [được] đặt trên nền tảng nhân bản, công lý và tinh thần cao
thượng. Sự hy sinh của quý ông cho đất nước, cho dân tộc sẽ được lịch sử
tôn vinh, vinh danh và sẽ đặt trong một vị trí xứng đáng trong lòng dân
tộc VN.”
Mục
sư Nguyễn Hoàng Hoa tiếp lời: “Lịch sử dựng nước và giữ nước của dân
tộc ta đã mấy ngàn năm. Dầu ở chế độ nào chúng ta cũng phát huy truyền
thống uống nước nhớ nguồn vì đã thấm nhuần trong truyền thống đạo đức
của dân tộc, và biết quý trọng bậc đàn anh, chú bác đã hy sinh một phần
xương máu để gìn giữ đất nước cho dân tộc, cho Tổ Quốc.”
Trong
tâm tình đó, ông Vũ Văn Phi từ Lâm Đồng vào Sài Gòn tham dự ngày Tri ân
Quý TPB, ước ao: “Sau 39 năm, tôi ước ao nhà nước đừng chia rẽ lính
VNCH và bộ đội vì chúng ta là công dân VN.”
Cha
Giuse Hồ Đắc Tâm, Bề trên và Chánh xứ Giáo xứ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp bộc
bạch: “Chúng tôi tổ chức [buổi kỷ niệm này] làm cho nhiều người không
thích. Họ chính trị hóa việc bác ái, lòng chia sẻ này nhưng chúng tôi
không ngại và không sợ bị hiểu lầm, vì tôn chỉ của Dòng Chúa Cứu Thế là
loan báo Tin mừng cho người nghèo, người bị bỏ rơi và loại trừ. Chúng
tôi nghĩ, Quý TPB là những người đã bị bỏ rơi và bị loại trừ trong suốt
gần 40 năm qua, bị bỏ rơi về mọi phương diện nên chúng tôi có bổn phận
loan báo Tin Mừng, đem niềm vui, niềm an ủi đến cho quý TPB. Chúng tôi
chỉ có tấm lòng, còn việc đóng góp của những người có
lòng hảo tâm quan tâm đến số phận của quý TPB.”
Cha Giuse Hồ Đắc Tâm, Bề trên Tu viện, kiêm chánh xứ Gx. Đức Mẹ HCG Sài Gòn ngồi cùng với một số chức sắc tôn giáo bạn
Một cộng tác viên đeo huy hiệu với dòng chữ “Tri ân quý ông thương phế binh 2014″ cho một thương phế binh
Nhóm Thánh kinh cầu nguyện góp vui tiết mục văn nghệ
Trước
khi tổ chức ngày kỷ niệm này, BTC rất lo lắng cho phần quà của mỗi
người, những người đi xa sẽ hỗ trợ, cách tiếp đón ra sao… Cha Giuse Đinh
Hữu Thoại, Chánh văn phòng Tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế VN, và là Ban tổ chức
cho hay: “Kinh nghiệm năm ngoái, BTC đón nhận hơn 100 TPB nên năm nay
ước chừng con số tiếp nhận sẽ hơn khoảng hơn 200. Nhưng chỉ trong vòng
ghi danh từ ngày 15 – 22.04 thì con số bất ngờ lên đến 421 vị TPB. Chúng
tôi khá lúng túng trong vấn đề kinh phí dự trù nên chúng tôi tiếp tục
kêu gọi từ nguồn đóng góp hảo tâm của tất cả anh chị em sống ở VN và ở
Hải ngoại. Chỉ một vài ngày sau, không ngờ sự quảng đại của quý
vị ân nhân đã đáp ứng [được kinh phí] cho vấn đề tổ chức. Có thể nói
ngày hôm nay, ngoài 422 vị ghi danh chính thức, còn có thêm 1o vị đến
sau ghi danh chậm, do đó tổng cộng khoảng 423 vị. Mỗi quý thương phế
binh có phần quà trị giá 1.000.000 VNĐ, những vị ở quá xa BTC sẽ hỗ trợ
thêm một phần chi phí di chuyển. Tạ Ơn Chúa.”
Cha
Giám tỉnh thốt lên: “Điều kỳ diệu đó do Chúa và Đức Mẹ phù hộ và lo
lắng cho chúng tôi. Chúng tôi chỉ biết cộng tác với ơn của Chúa. Chính
Chúa đã dùng chúng tôi, để trao ban những món quà của Chúa cho anh em.”
Về
khâu tiếp tân có hơn 60 các anh chị từ các Hội đoàn trong Giáo hội cũng
như xã hội đảm nhiệm. Thời tiết ở Sài Gòn rất oi bức nhưng các anh chị
rất quảng đại đã đến rất sớm để phục vụ mặc cho những giọt mồ hôi nhễ
nhãi trên khuôn mặt. Mọi người trong ban tiếp tân không phải là những
người chuyên nghiệp nhưng họ đã làm rất tốt và nhiệt tình. Tất cả mọi
người trong BTC đã đón tiếp Quý TPB trong bầu khí trân quý, kính trọng,
tôn trọng và trong tình yêu thương nên họ rất bình an và vui tươi… cho
dù họ di chuyển đi lại rất khó khăn.
Niềm
vui mừng ấy được Ông Lê Bững bày tỏ: “Sau thời gian bị thương ở chiến
trường ở Quảng trị năm 1972. Đến năm 1975 đất nước xảy ra biến cố và cho
đến ngày hôm nay đã 39 năm, nhưng đến hôm nay, tại Dòng Chúa Cứu Thế,
anh em chúng tôi mới được nhắc đến và được thương yêu. Ngày hôm nay, tôi
xin nhận nơi đây một sự kiêu hãnh và vinh dự trong buổi tri ân này.”
Chúng tôi quan sát thấy, nhiều Quý TPB hớn hở vui mừng vì họ nhận ra cùng đơn vị với nhau, ngồi cùng nhau và hàn huyên.
Trong
phần giao lưu văn nghệ, các anh chị trong ban tiếp tân đã góp vui những
bài hát như Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ, Việt Nam! Việt Nam!… Đặc biệt
ông JB Nguyễn Hữu Cầu tặng cho Quý TPB bài hát “Bỏ quên thân xác” do
ông sáng tác từ nhà tù khi nghĩ về Quý TPB VNCH.
Trước
khi kết thúc ngày tri ân, BTC tiếp đón 2 nhân viên của Văn phòng
Caritas Tổng Giáo phận Sài Gòn, và họ cho biết, Văn phòng có nhã ý hỗ
trợ lắp chân giả miễn phí cho Quý ông TPB nào có nhu cầu.
Kết
thúc ngày tri ân, cha Antôn Lê Ngọc Thanh đánh giá: “Mọi sự tốt sự rất
tốt đẹp. Cám ơn Chúa vì sự quảng đại của Thiên Chúa lớn hơn sự lo lắng
của con người. Những đóng góp của quý vị ân nhân ở xa cũng như ở trong
đất nước VN đã làm cho buổi gặp mặt được thành công mỹ mãn. Mọi người
rất vui. Điều chúng tôi ghi nhận được trong buổi này, thứ nhất, chính là
Quý TPB được gần nhau hơn và, họ nhận ra họ được yêu thương và không bị
bỏ rơi. Họ rất xúc động và muốn điều này được tiếp tục. Cha Chánh xứ Hồ
Đắc Tâm đã hứa nếu không có gì trục trặc thì giờ này năm sau sẽ được tổ
chức. Thứ hai, hơn 60 anh chị em
trẻ như No-U, Văn phòng Công lý và Hòa bình, Giêsu yêu bạn… rất nhiệt
tình, mỗi người một việc để công việc được trọn vẹn. Điều thứ ba, chúng
tôi nhận thấy sự đóng góp của người Việt trong nước cũng khá, tuy chưa
được một nửa của chương trình nhưng điều này cho thấy người Việt ở trong
nước đã bắt đầu quan tâm tích cực đến các vấn đề xã hội. Và như cha Hồ
Đắc Tâm nói, đây là một hoạt động nhắm đến người nghèo bị bỏ rơi hơn
trong suốt gần 40 năm qua. Bây giờ chúng ta làm công việc này, còn ai
ghép chúng ta làm chính trị chính em thì đó là của họ.”
Ông
Hoàng văn Phong cám ơn: “Đây là dịp anh em lính VNCH chúng tôi có dịp
quy tụ lại với nhau. Chúng tôi chân thành cảm ơn Quý cha DCCT và các
mạnh thường quân đã cho chúng tôi buổi giao lưu rất là ý nghĩa này.
Trong cuộc chiến nào cũng có thương tật dù là lính VNCH hay lính Cộng
sản trong một thời cuộc bị chia đôi đất nước. Mong muốn chính quyền này
đừng phân biệt [đối xử] chúng tôi bởi vì chúng ta là người VN.”
Được
biết, có một vài trường hợp không phải là TPB nhưng họ đến ban tiếp tân
để tìm cách bắt lỗi, họ muốn được vào tham dự, nhưng ban tiếp tân rất
nghiêm minh và ôn hòa giải thích để từ chối sự hiện diện của họ.
Một
thời binh lửa, một thời tan tác nhưng hôm nay quý TPB được gặp lại nhau
trong niềm vui, trong sự an ủi. “Huynh đệ chí binh” những người lính
xem nhau như anh em ruột thịt lại được gặp nhau. Một bữa cơm trưa, một
món quà… không là gì cả, nhưng món quà lớn nhất mà quý TPB mong mỏi nhận
được chính là sự trân trọng và sự bình an từ xã hội nơi mọi người.
Cha Antôn Lê Ngọc Thanh, người dẫn chương trình trong buổi Tri ân
Quý ông thương phế binh dùng cơm trưa với nhau
Các chức sắc tôn giáo đại diện trao cho mỗi ông thương phế binh một phần quà là 1 triệu đồng
và một cuốn sách nhỏ nói về Quyền con người
Anna Huyền Trang,
Hình, Đức Hiệp VRNs
----
Video clip phần 1.
Video clip phần 2:
0 comments:
Post a Comment