Cuộc
chiến Việt Nam mặc dầu đã được kết thúc trên ba chục năm nay, nhưng
nhiều người vẫn còn tự hỏi: “Quân đội của chúng ta hùng mạnh như vậy,
tinh thần chiến đấu của quân đội chúng ta anh dũng như vậy, nhiều quân
nhân còn xâm chữ “Sát Cộng” vào cánh tay, còn đồng bào ta thì sợ Việt
Cộng như cùi, như hủi, bọn chúng tới đâu là đồng bào
ta bỏ chạy tới đó, vậy mà tại sao chúng ta lại thua Cộng Sản?”
Đành
rằng nguyên nhân gần và trực tiếp là vì chúng ta bị đồng minh (tức Hoa
Kỳ) bỏ rơi, nhưng còn nguyên nhân sâu xa là gì? Đã có rất nhiều chính
trị gia, chiến lược gia, sử gia (Việt Nam cũng như ngoại quốc) đã phân
tích và đưa ra
rất nhiều lý do – chủ quan cũng có, khách quan cũng có – nhưng chưa thấy
tác giả nào nói tới hai lý do Đạo Đức và Luật Pháp.
Vì đạo đức, nên
chúng ta đã không thể hành động như Cộng Sản, là: “thà giết lầm còn hơn
tha lầm”. Bắt được những tên Cộng Sản hay những tên Việt Gian “Ăn Cơm
Quốc Gia Thờ Ma Cộng Sản”, chúng ta vẫn đối xử với chúng một cách nhân
đạo.
Hẳn
chúng ta còn nhớ, vào khoảng năm 1955-1956, một phong trào có tên là
“Phong Trào Hòa
Bình” đã được các tên như: Phạm Huy Thông, Lưu Văn Lang, Trần Kim Quan
v.v…thành lập. Đây là một phong trào Thiên Cộng, hoạt động với mục đích
hỗ trợ cho Việt Cộng nổi dậy. Nhưng khi bị phá vỡ (và bị bắt), thì chính
phủ Ngô Đình Diệm cũng chỉ tống xuất một vài tên chủ mưu qua cầu Hiền
Lương (ra Bắc) mà thôi.
Đến đầu năm 1965, cũng có một phong trào khác
mang tên tương tự là “Phong Trào Tranh Đấu Bảo Vệ Hòa Bình” do những
tên Việt Gian “Ăn Cơm Quốc Gia Thờ Ma Cộng Sản” thành lập. Như Thượng
Tọa Thích Quảng Liên; Bác Sĩ Thú Y Phạm Văn Huyến; Nhà Báo Phi Bằng tức
Cao Minh Chiếm; Giáo Sư Tôn Thất Dương Kỵ; Bác Sĩ Lê Khắc Quyến.. v..v…
Gần 30 thành viên của phong trào này đã bị bắt giữ, trong đó có Cao Minh
Chiếm, Tôn Thất Dương Kỵ
và Phạm Văn Huyến. Tướng Nguyễn Chánh Thi đã đề nghị thả dù bọn này ra
bắc vĩ tuyến 17 tức bên kia cầu Hiền Lương cho Việt Cộng. Nhưng Thủ
Tướng Phan Huy Quát vì lý do nhân đạo, sợ làm như vậy bọn chúng có thể
gẫy chân, què tay vì bọn chúng đâu biết nhẩy dù, nên đã lấy cớ rằng nếu
làm như vậy thì quốc tế sẽ chỉ trích, và chỉ đồng ý giải giao bọn chúng
cho Việt Cộng bằng đường bộ qua cầu Hiền Lương.
Vì
luật pháp, chúng ta cũng không thể cho
chúng “mò tôm” (như bọn Cộng Sản đã làm đối với những Người Quốc Gia) mà
chúng ta phải đưa chúng ra tòa để xét xử theo luật pháp. Nhiều khi
chúng ta còn rất nhẹ tay với chúng. Dù có tội, thì cũng chỉ giam giữ ít
lâu rồi lại thả ra. Trường hợp tử hình, thật là hiếm. Không những thế,
nhiều khi còn để tình cảm lấn áp. Do đó, có những trường hợp kẻ bị bắt
có thế lực hoặc có liên hệ với các ông lớn trong chính quyền VNCH được
can thiệp và cho tại ngoại ngay từ lúc mới bị bắt, hoặc được cho biết
trước để chạy trốn hay phi tang chứng cớ. Trường hợp điển hình là trường
hợp của Trần Đình Ngọc, giáo sư trường Đại Học Khoa Học Saigon; vì có
hoạt động cho Việt Cộng nên bị bắt. Ông Nguyễn Chung Tú, Khoa Trưởng
Trường Đại
Học Khoa Học Saigon đã lấy tư cách và uy tín của mình để bảo lãnh cho
ông Ngọc. Vì thế, ông Ngọc không những đã được tại ngoại mà cũng chẳng
phải ra toà lãnh một án nào cả.
Trong
Tết Mậu Thân 1968, đã không thiếu gì những tên Việt Cộng giết người một
cách dã man, giết người một cách vô tội vạ, giết người hàng loạt, vậy
mà đâu có ai đưa bọn chúng ra tòa? Còn chúng ta, nếu vì quá tức giận
trước những hành động độc ác, dã man của bọn chúng, rồi
tự ý giết một tên Việt Cộng nào đó, thì dù cho ta có đầy đủ lý do chính
đáng đến đâu đi nữa, cũng vẫn bị kết tội là dã man, là vô nhân đạo! Nếu
không bị đưa ra tòa, thì cũng bị nhiều người phê bình và thế giới nguyền
rủa. Đó là trường hợp của Tướng Nguyễn Ngọc Loan, đã xử tử tên Việt
Cộng Nguyễn Văn Lém (tự Bẩy Lớp), kẻ đã sát hại cả gia đình một vị Sĩ
Quan Cảnh Sát vào Tết Mậu Thân 1968.
Ngày
nay, ở hải ngoại cũng vậy. Những Người
Chống Cộng luôn luôn bị một số người thích vịn vào lý do Đạo Đức, Văn
Hóa (để) chỉ trích. Nếu chống cộng hăng say quá thì bị họ chỉ trích là
quá khích. Nếu dùng từ ngữ mạnh mẽ quá, hay bình dân quá, thì sẽ bị họ
phê bình/chỉ trích là ấu trĩ, là thiếu văn hóa, là phản tuyên truyền. Có
khi còn bị họ nhục mạ là hạ cấp, là vô học này nọ.
Bọn Việt Cộng ăn gian nói dối cả trăm ngàn lần, nhưng dân chúng sống trong nước đâu ai dám nói gì!
Trái
lại,
ở hải ngoại, nếu có ai vì chống cộng mà nói sai một chút, nói quá lời
một chút (mà đâu có phải nói họ, chỉ là nói bọn Việt Cộng hoặc bọn Việt
Gian Cộng Sản) là sẽ bị họ chỉ trích/phê bình liền. Thậm chí sẽ còn bị
họ mạ lỵ.
Bọn người này, không biết họ thuộc loại nào?
Có
thể là bọn Việt Cộng nằm vùng, có thể là bọn Việt Gian Cộng Sản, cũng
có thể chỉ vì cảm tình cá nhân. Nhưng nếu ta nói ra, chỉ mặt, thì họ lại
la làng là bị chụp mũ này, mũ nọ. Có điều chắc chắn, là ta không bao
giờ thấy họ viết một bài nào chống cộng, hoặc nếu có thì cũng chỉ hời
hợt, vô thưởng, vô phạt để chứng tỏ ta đây cũng là “Người Chống Cộng”…
Còn khi viết những bài viết để chỉ trích những Người Chống Cộng thì họ phê bình/chỉ trích tới nơi, tới chốn!
Gọi
ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam là Chính Quyền Việt Nam mà bị chỉ trích
thì đã đành. Nhưng viết hai chữ Cộng Sản là CS hay Việt Cộng là VC mà
cũng bị chỉ trích, hoặc khi ta gọi bọn bưng bô cho Việt Cộng (làm lợi
cho Việt Cộng) là Việt Gian Cộng Sản mà cũng bị chỉ trích, thì thật là
hết chỗ nói!
Trong khi đó, bọn Việt Cộng đang tung ra hải ngoại không
biết là bao nhiêu là cán bộ đội lốt ca sĩ; “du sinh”; thầy tu; bất đồng
chính kiến ..v.v…thì chẳng thấy những người này nói tới.
Chính vì
vậy, mà ngày nay, “văn hóa phẩm” của Việt Cộng tha hồ bày bán trên thị
trường hải ngoại, và bọn Việt Gian/bọn tay sai Cộng Sản tha
hồ tung hoành để tổ chức đại nhạc hội gây qũy từ thiện, nhiều khi bọn
chúng còn dám tổ chức triển lãm, hội thảo nữa, mà cũng chẳng mấy ai dám
nói tới, nên càng khiến cho bọn chúng thêm lộng hành.
Trường hợp Cô Tím và “Căn Nhà May Mắn” là một thí dụ điển hình.
Cô
được Hội Người Việt tại
San Fernando Valley, California tổ chức buổi “Văn Nghệ Gây Quỹ” cho cô
vào ngày 25 tháng 10 năm 2008. Cô Tím không những không chào cờ Việt Nam
Cộng Hòa đã đành, cô còn ra lệnh cho ông Chủ Tịch Richard Mười Trương
và những người trong ban tổ chức phải dẹp bỏ Cờ Càng Ba Sọc Đỏ đi, thì
cô mới chịu “đăng đàn” nói chuyện. Vậy mà ông Chủ Tịch Mười Trương và
những thành viên trong ban tổ chức cũng răm rắp nghe theo (?). Thà cứ
như chùa Pháp Vân ở Canada trong buổi gây qũy cho cô Tím, chẳng cờ quạt
gì cả còn hơn. Đằng này, ông Chủ Tịch Mười Trương cũng chào cờ Quốc Gia,
cũng hát quốc ca VNCH, cũng mặc niệm, nhưng khi nhân vật chính là cô
Tím, lên diễn đàn nói chuyện, thì ông lại nghe lệnh cô Tím để dẹp Cờ
Vàng đi. Hành động này không khác gì
mượn danh từ thiện để hạ nhục Cờ Quốc Gia VNCH! Ấy vậy mà vẫn còn có kẻ
bênh vực cho cô Tím, vẫn đòi hỏi phải có bằng cớ rõ ràng, mới có thể kết
tội cô là người của Việt Cộng. Chắc bọn Việt Gian Cộng Sản muốn chúng
ta phải trưng ra thẻ đảng viên của cô, hay ít nhất cũng phải có giấy
công tác của cô do Việt Cộng cấp (?).
Và
gần đây, ngày 7/5/09, Tiêu Dao Bảo Cự, một tên bất đồng chính kiến
cuội, đã được bọn Việt Cộng cho sang Hoa Kỳ và
đã tới trường Đại Học Berkeley, thuyết trình về nhà thơ Hữu Loan, với
bài thơ Đồi Tím Hoa Sim, nhưng chẳng thấy y nói gì tới bài thơ Đồi Tím
Hoa Xim, mà chỉ thấy y khuyến dụ sinh viên về nước giúp ngụy quyền Cộng
Sản Việt Nam.
Ngày nay, bọn Việt Cộng đã biết rằng cái “chính nghĩa”
của chúng (do sự tuyên truyền và bịp bợm mà có) không còn có thể che dấu
ai được nữa, nhất là với đồng bào hải ngoại. Do đó, chúng đã tìm mọi
cách để xâm nhập vào cộng đồng Người Việt Hải Ngoại, để tìm cách chia rẽ
và phá hoại sự đoàn kết của chúng ta.
Chúng như con bạch tuộc!Nếu
con bạch tuộc có nhiều chân, thì bọn Việt Cộng lại có nhiều tiền. Bọn
chúng sẵn sàng tung tiền ra để mua chuộc những thành phần lưu mamh, ham
danh, hám lợi. Những thành phần ngu dốt, mê muội, tưởng chế độ Cộng Sản
đã thay đổi, tưởng chúng thật sự muốn “hòa hợp – hoà giải” với Người
Quốc Gia để xây dựng
đất nước. Do đó, chúng ta thấy ở bất cứ nơi nào, hội đoàn nào, diễn đàn
nào, cũng có đầy dẫy nhưng kẻ luôn luôn tìm cách phá thối, lũng loạn, để
gây chia rẽ.
Tóm
lại, đã gọi là chống cộng thì phải chống cộng tới nơi, tới chốn. Bởi vì
bọn Việt Cộng là một bọn cướp vô học. Mà không những vô học, bọn chúng
còn dã man, còn tàn bạo như dã thú. Chống chúng, ta không thể dùng những
lý lẽ của Khổng Tử, những lời dạy của Đức Phật hay của
Đức Giê-Su, mà ta phải dùng lời lẽ của những bà mẹ nông dân Việt Nam,
hay ít nhất cũng phải là những lời lẽ của những người bình dân đang bị
VC cướp của, cướp nhà hiện nay. Những ai không chống cộng hay không dám
chống cộng vì còn muốn về Việt Nam làm ăn với Việt Cộng hay về Việt Nam
để ăn chơi du hí, thì xin hãy im mồm lại, để người khác chống cộng. Đừng giở trò Đạo Đức Giả, đừng làm “Quân Tử Tàu”, mà chỉ trích người khác.
Thật
buồn, khi thấy trên các báo chí cũng như trên các diễn đàn, những bài
chống cộng thì ít mà những bài chống nhau thì nhiều! Chúng ta phải coi
chừng, đừng mắc mưu bọn Việt Cộng nằm vùng hoặc bọn Việt Gian Cộng Sản,
rồi quên đâm thẳng mũi dùi vào bọn Việt Cộng, mà lại quay mũi dùi đâm
vào anh em. Nếu không, chúng ta sẽ còn thua Việt Cộng dài dài.
Cổ nhân đã dạy :
“Đi với Bụt, mặc áo Cà Sa,
Đi với Ma, mặc Áo Giấy.”
Cuộc
chiến Việt Nam mặc dầu đã được kết thúc trên ba chục năm nay, nhưng
nhiều người vẫn còn tự hỏi: “Quân đội của chúng ta hùng mạnh như vậy,
tinh thần chiến đấu của quân đội chúng ta anh dũng như vậy, nhiều quân
nhân còn xâm chữ “Sát Cộng” vào cánh tay, còn đồng bào ta thì sợ Việt
Cộng như cùi, như hủi, bọn chúng tới đâu là đồng bào ta bỏ chạy tới đó,
vậy mà tại sao chúng ta lại thua Cộng Sản?”
Đành
rằng nguyên nhân gần và trực tiếp là vì chúng ta bị đồng minh (tức Hoa
Kỳ) bỏ rơi, nhưng còn nguyên nhân sâu xa là gì? Đã có rất nhiều chính
trị gia, chiến lược gia, sử gia (Việt Nam cũng như ngoại quốc) đã phân
tích và đưa ra rất nhiều lý do – chủ quan cũng có, khách quan cũng có –
nhưng chưa thấy tác giả nào nói tới hai lý do Đạo Đức và Luật Pháp.
Vì
đạo đức, nên chúng ta đã không thể hành động như Cộng Sản, là: “thà
giết lầm còn hơn tha lầm”. Bắt được những tên Cộng Sản hay những tên
Việt Gian “Ăn Cơm Quốc Gia Thờ Ma Cộng Sản”, chúng ta vẫn đối xử với
chúng một cách nhân đạo.
Hẳn
chúng ta còn nhớ, vào khoảng năm 1955-1956, một phong trào có tên là
“Phong Trào Hòa Bình” đã được các tên như: Phạm Huy Thông, Lưu Văn Lang,
Trần Kim Quan v.v…thành lập. Đây là một phong trào Thiên Cộng, hoạt
động với mục đích hỗ trợ cho Việt Cộng nổi dậy. Nhưng khi bị phá vỡ (và
bị bắt), thì chính phủ Ngô Đình Diệm cũng chỉ tống xuất một vài tên chủ
mưu qua cầu Hiền Lương (ra Bắc) mà thôi.
Đến
đầu năm 1965, cũng có một phong trào khác mang tên tương tự là “Phong
Trào Tranh Đấu Bảo Vệ Hòa Bình” do những tên Việt Gian “Ăn Cơm Quốc Gia
Thờ Ma Cộng Sản” thành lập. Như Thượng Tọa Thích Quảng Liên; Bác Sĩ Thú Y
Phạm Văn Huyến; Nhà Báo Phi Bằng tức Cao Minh Chiếm; Giáo Sư Tôn Thất
Dương Kỵ; Bác Sĩ Lê Khắc Quyến.. v..v… Gần 30 thành viên của phong trào
này đã bị bắt giữ, trong đó có Cao Minh Chiếm, Tôn Thất Dương Kỵ và Phạm
Văn Huyến. Tướng Nguyễn Chánh Thi đã đề nghị thả dù bọn này ra bắc vĩ
tuyến 17 tức bên kia cầu Hiền Lương cho Việt Cộng. Nhưng Thủ Tướng Phan
Huy Quát vì lý do nhân đạo, sợ làm như vậy bọn chúng có thể gẫy chân,
què tay vì bọn chúng đâu biết nhẩy dù, nên đã lấy cớ rằng nếu làm như
vậy thì quốc tế sẽ chỉ trích, và chỉ đồng ý giải giao bọn chúng cho Việt
Cộng bằng đường bộ qua cầu Hiền Lương.
Vì
luật pháp, chúng ta cũng không thể cho chúng “mò tôm” (như bọn Cộng Sản
đã làm đối với những Người Quốc Gia) mà chúng ta phải đưa chúng ra tòa
để xét xử theo luật pháp. Nhiều khi chúng ta còn rất nhẹ tay với chúng.
Dù có tội, thì cũng chỉ giam giữ ít lâu rồi lại thả ra. Trường hợp tử
hình, thật là hiếm. Không những thế, nhiều khi còn để tình cảm lấn áp.
Do đó, có những trường hợp kẻ bị bắt có thế lực hoặc có liên hệ với các
ông lớn trong chính quyền VNCH được can thiệp và cho tại ngoại ngay từ
lúc mới bị bắt, hoặc được cho biết trước để chạy trốn hay phi tang chứng
cớ. Trường hợp điển hình là trường hợp của Trần Đình Ngọc, giáo sư
trường Đại Học Khoa Học Saigon; vì có hoạt động cho Việt Cộng nên bị
bắt. Ông Nguyễn Chung Tú, Khoa Trưởng Trường Đại Học Khoa Học Saigon đã
lấy tư cách và uy tín của mình để bảo lãnh cho ông Ngọc. Vì thế, ông
Ngọc không những đã được tại ngoại mà cũng chẳng phải ra toà lãnh một án
nào cả.
Trong
Tết Mậu Thân 1968, đã không thiếu gì những tên Việt Cộng giết người một
cách dã man, giết người một cách vô tội vạ, giết người hàng loạt, vậy
mà đâu có ai đưa bọn chúng ra tòa? Còn chúng ta, nếu vì quá tức giận
trước những hành động độc ác, dã man của bọn chúng, rồi tự ý giết một
tên Việt Cộng nào đó, thì dù cho ta có đầy đủ lý do chính đáng đến đâu
đi nữa, cũng vẫn bị kết tội là dã man, là vô nhân đạo! Nếu không bị đưa
ra tòa, thì cũng bị nhiều người phê bình và thế giới nguyền rủa. Đó là
trường hợp của Tướng Nguyễn Ngọc Loan, đã xử tử tên Việt Cộng Nguyễn Văn
Lém (tự Bẩy Lớp), kẻ đã sát hại cả gia đình một vị Sĩ Quan Cảnh Sát vào
Tết Mậu Thân 1968.
Ngày
nay, ở hải ngoại cũng vậy. Những Người Chống Cộng luôn luôn bị một số
người thích vịn vào lý do Đạo Đức, Văn Hóa (để) chỉ trích. Nếu chống
cộng hăng say quá thì bị họ chỉ trích là quá khích. Nếu dùng từ ngữ mạnh
mẽ quá, hay bình dân quá, thì sẽ bị họ phê bình/chỉ trích là ấu trĩ, là
thiếu văn hóa, là phản tuyên truyền. Có khi còn bị họ nhục mạ là hạ
cấp, là vô học này nọ.
Bọn Việt Cộng ăn gian nói dối cả trăm ngàn lần, nhưng dân chúng sống trong nước đâu ai dám nói gì!
Trái
lại, ở hải ngoại, nếu có ai vì chống cộng mà nói sai một chút, nói quá
lời một chút (mà đâu có phải nói họ, chỉ là nói bọn Việt Cộng hoặc bọn
Việt Gian Cộng Sản) là sẽ bị họ chỉ trích/phê bình liền. Thậm chí sẽ còn
bị họ mạ lỵ.
Bọn người này, không biết họ thuộc loại nào?
Có
thể là bọn Việt Cộng nằm vùng, có thể là bọn Việt Gian Cộng Sản, cũng
có thể chỉ vì cảm tình cá nhân. Nhưng nếu ta nói ra, chỉ mặt, thì họ lại
la làng là bị chụp mũ này, mũ nọ. Có điều chắc chắn, là ta không bao
giờ thấy họ viết một bài nào chống cộng, hoặc nếu có thì cũng chỉ hời
hợt, vô thưởng, vô phạt để chứng tỏ ta đây cũng là “Người Chống Cộng”…
Còn khi viết những bài viết để chỉ trích những Người Chống Cộng thì họ phê bình/chỉ trích tới nơi, tới chốn!
Gọi
ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam là Chính Quyền Việt Nam mà bị chỉ trích
thì đã đành. Nhưng viết hai chữ Cộng Sản là CS hay Việt Cộng là VC mà
cũng bị chỉ trích, hoặc khi ta gọi bọn bưng bô cho Việt Cộng (làm lợi
cho Việt Cộng) là Việt Gian Cộng Sản mà cũng bị chỉ trích, thì thật là
hết chỗ nói!
Trong
khi đó, bọn Việt Cộng đang tung ra hải ngoại không biết là bao nhiêu là
cán bộ đội lốt ca sĩ; “du sinh”; thầy tu; bất đồng chính kiến ..v.v…thì
chẳng thấy những người này nói tới.
Chính
vì vậy, mà ngày nay, “văn hóa phẩm” của Việt Cộng tha hồ bày bán trên
thị trường hải ngoại, và bọn Việt Gian/bọn tay sai Cộng Sản tha hồ tung
hoành để tổ chức đại nhạc hội gây qũy từ thiện, nhiều khi bọn chúng còn
dám tổ chức triển lãm, hội thảo nữa, mà cũng chẳng mấy ai dám nói tới,
nên càng khiến cho bọn chúng thêm lộng hành.
Trường hợp Cô Tím và “Căn Nhà May Mắn” là một thí dụ điển hình.
Cô
được Hội Người Việt tại San Fernando Valley, California tổ chức buổi
“Văn Nghệ Gây Quỹ” cho cô vào ngày 25 tháng 10 năm 2008. Cô Tím không
những không chào cờ Việt Nam Cộng Hòa đã đành, cô còn ra lệnh cho ông
Chủ Tịch Richard Mười Trương và những người trong ban tổ chức phải dẹp
bỏ Cờ Càng Ba Sọc Đỏ đi, thì cô mới chịu “đăng đàn” nói chuyện. Vậy mà
ông Chủ Tịch Mười Trương và những thành viên trong ban tổ chức cũng răm
rắp nghe theo (?). Thà cứ như chùa Pháp Vân ở Canada trong buổi gây qũy
cho cô Tím, chẳng cờ quạt gì cả còn hơn. Đằng này, ông Chủ Tịch Mười
Trương cũng chào cờ Quốc Gia, cũng hát quốc ca VNCH, cũng mặc niệm,
nhưng khi nhân vật chính là cô Tím, lên diễn đàn nói chuyện, thì ông lại
nghe lệnh cô Tím để dẹp Cờ Vàng đi. Hành động này không khác gì mượn
danh từ thiện để hạ nhục Cờ Quốc Gia VNCH! Ấy vậy mà vẫn còn có kẻ bênh
vực cho cô Tím, vẫn đòi hỏi phải có bằng cớ rõ ràng, mới có thể kết tội
cô là người của Việt Cộng. Chắc bọn Việt Gian Cộng Sản muốn chúng ta
phải trưng ra thẻ đảng viên của cô, hay ít nhất cũng phải có giấy công
tác của cô do Việt Cộng cấp (?).
Và
gần đây, ngày 7/5/09, Tiêu Dao Bảo Cự, một tên bất đồng chính kiến
cuội, đã được bọn Việt Cộng cho sang Hoa Kỳ và đã tới trường Đại Học
Berkeley, thuyết trình về nhà thơ Hữu Loan, với bài thơ Đồi Tím Hoa Sim,
nhưng chẳng thấy y nói gì tới bài thơ Đồi Tím Hoa Xim, mà chỉ thấy y
khuyến dụ sinh viên về nước giúp ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam.
Ngày
nay, bọn Việt Cộng đã biết rằng cái “chính nghĩa” của chúng (do sự
tuyên truyền và bịp bợm mà có) không còn có thể che dấu ai được nữa,
nhất là với đồng bào hải ngoại. Do đó, chúng đã tìm mọi cách để xâm nhập
vào cộng đồng Người Việt Hải Ngoại, để tìm cách chia rẽ và phá hoại sự
đoàn kết của chúng ta.
Chúng như con bạch tuộc!
Nếu
con bạch tuộc có nhiều chân, thì bọn Việt Cộng lại có nhiều tiền. Bọn
chúng sẵn sàng tung tiền ra để mua chuộc những thành phần lưu mamh, ham
danh, hám lợi. Những thành phần ngu dốt, mê muội, tưởng chế độ Cộng Sản
đã thay đổi, tưởng chúng thật sự muốn “hòa hợp – hoà giải” với Người
Quốc Gia để xây dựng đất nước. Do đó, chúng ta thấy ở bất cứ nơi nào,
hội đoàn nào, diễn đàn nào, cũng có đầy dẫy nhưng kẻ luôn luôn tìm cách
phá thối, lũng loạn, để gây chia rẽ.
Tóm
lại, đã gọi là chống cộng thì phải chống cộng tới nơi, tới chốn. Bởi vì
bọn Việt Cộng là một bọn cướp vô học. Mà không những vô học, bọn chúng
còn dã man, còn tàn bạo như dã thú. Chống chúng, ta không thể dùng những
lý lẽ của Khổng Tử, những lời dạy của Đức Phật hay của Đức Giê-Su, mà
ta phải dùng lời lẽ của những bà mẹ nông dân Việt Nam, hay ít nhất cũng
phải là những lời lẽ của những người bình dân đang bị VC cướp của, cướp
nhà hiện nay. Những ai không chống cộng hay không dám chống cộng vì còn
muốn về Việt Nam làm ăn với Việt Cộng hay về Việt Nam để ăn chơi du hí,
thì xin hãy im mồm lại, để người khác chống cộng. Đừng giở trò Đạo Đức
Giả, đừng làm “Quân Tử Tàu”, mà chỉ trích người khác.
Thật
buồn, khi thấy trên các báo chí cũng như trên các diễn đàn, những bài
chống cộng thì ít mà những bài chống nhau thì nhiều! Chúng ta phải coi
chừng, đừng mắc mưu bọn Việt Cộng nằm vùng hoặc bọn Việt Gian Cộng Sản,
rồi quên đâm thẳng mũi dùi vào bọn Việt Cộng, mà lại quay mũi dùi đâm
vào anh em. Nếu không, chúng ta sẽ còn thua Việt Cộng dài dài.
Cổ nhân đã dạy :
“Đi với Bụt, mặc áo Cà Sa,
Đi với Ma, mặc Áo Giấy.”
LS.Lê Duy San
0 comments:
Post a Comment