Câu “Đồ lừa thầy phản bạn” xưa nay là một lời mắng chửi thậm tệ. Vậy
mà bọn sinh viên Việt Cộng còn tệ hơn thế nữa. Vì cuồng tín theo đảng
Cộng sản, bọn này sẵn sàng giết thầy giết bạn một cách tàn ác.
Hồi Tết Mậu Thân 1968 tại Huế
Đêm Mồng Một Tết Mậu Thân 1968, Cộng quân tràn vào thành phố Huế và
làm chủ Huế suốt 25 ngày đêm. Trong thời gian này, bọn Cộng sản đã biến
Huế thành địa ngục trần gian. Nhiều ngàn người dân Huế bị thảm sát,
trong đó có những nạn nhân là thanh niên, sinh viên, học sinh và cả trẻ
em, phụ nữ. Chúng giết dân bằng đủ cách: đâm bằng lưỡi lê, dùng cuốc đập
bể sọ, dùng súng bắn, chôn sống tập thể đang khi nạn nhân bị trói bằng
dây điện hoặc lạt tre…Sau khi Cộng quân bị đánh bật khỏi Huế, lần lượt
các nấm mồ tập thể đã được tìm thấy ở trường Gia Hội, Bãi Dâu, chùa
Therevada, phía sau Tiểu chủng viện, gần cửa Đông ba, Cồn Hến, Nam Giao,
Phú Xuân, cạnh Lăng các vua, khu vực Dòng Thiên An, Phú Xuân, Phù
Lương, làng Châu Chữ, câu An Ninh, trường An Ninh Hạ, Chợ Thông, gần
chùa Linh Mụ, truờng Văn Chí, Phú Thứ, Tiên Nộn, Đồng Di, Tây Hồ, Khe Đá
Mài, Khe Lụ, sau làng Đình Môn…
Người dân Huế đã nhận diện trong số những đao phủ thủ, có những
tên vốn là giáo chức, là sinh viên, học sinh ở Huế: Hầu hết những tên
này đã từng tham gia vào Lực lượng Học sinh, Sinh viên Quyết tử hồi
Phong trào Phật giáo 1966. Đứng đầu là các tên Hoàng Phủ Ngọc Tường (dạy
Việt văn), Hoàng Phủ Ngọc Phan (sinh viên Y khoa năm 2), Nguyễn Đắc
Xuân (sinh viên Sư phạm), Nguyễn Thị Đoan Trinh (sinh viên Dược), Trần
Quang Long (sinh viên Sư phạm), Phan Chánh Dinh, tức Phan Duy Nhân,
Hoàng Văn Giàu (phụ khảo Văn khoa), Nguyễn Thiết (sinh viên Luật), Bửu
Chỉ (họa sĩ), Trần Vàng Sao (sinh viên), Ngô Yên Thy (sinh viên Văn
khoa), Trương Quang Ân (học sinh), Nguyễn Văn Mễ (học sinh)…
Tội ác của Hoàng Phủ Ngọc Tường:
Hoàng Phủ Ngọc Tường là một thầy giáo trẻ, dậy Văn giỏi, được
giới sinh viên, học sinh Huế ngưỡng mộ, nhưng Tường đã đi theo Cộng sản
và trở nên một thành phần cực đoan và tàn bạo. Đến nỗi một số nhà cầm
bút gốc Huế xếp Hoàng Phủ Ngọc Tường đứng hàng đầu trong danh sách những
đao phủ thủ sát hại dân Huế hồi tết Mậu Thân 1968. Trong cuốn Biến Động
Miền Trung (Trang 110 – 112), tác giả Liên Thành trưng ra 6 bằng chứng
để khẳng định: “Bằng vào một số chứng cớ rõ ràng, minh bạch, tôi xác
nhận Hoàng Phủ Ngọc Tường là người chủ tọa phiên tòa án Nhân Dân của
chính quyền Cách Mạng, và ra lệnh sát hại 204 người tại trường học Gia
Hội thuộc Quận II, thị xã Huế trong Tết Mậu Thân 1968” (Liên Thành. Biến
Động Miền Trung. Tập san Biệt Động Quân xuất bản. Trang 110). Trong
sách, tác giả Liên Thành sung sướng tung hê thầy Tường của mình có
“khuôn mặt hiền từ”, “thầy còn giảng dạy cho chúng tôi những lẽ phải,
trái, tư cách làm người, đạo đức, và tấm lòng nhân hậu thương yêu mọi
người…” (Sđd. Trang 107). Ngay sau đó, tác giả Liên Thành thắc mắc hỏi
cái gì làm thầy Tường của ông “mù quáng say mê chủ nghĩa Cộng Sản”, để
trở “thành một tên ác qủy giết người không gớm tay, say máu người còn
hơn qủy dữ” (Sđd.Trang 108). Thêm vào đó, trong bữa tiệc họp mặt sau
1975, bạn của Tường là Gs. Bửu Ý chỉ mặt Tường mà nói: “Tường, mi là một
thằng trí thức sắt máu, hèn hạ, giờ này mi chưa sáng mắt, còn chạy theo
liếm đít Đảng nữa hay sao” (Sđd.Trang 109).
Trong bộ phim 10 tập Vietnam History do một đài truyền hình Anh
Quốc thực hiện năm 1982 (Roll 29 of Vietnam Project- Feb. 29, 1982-
Inteview with Hoang Phu Ngoc Tuong, writer), Hoàng Phủ Ngọc Tường đã
được hỏi như sau: “Ông có thể mô tả biến cố về cuộc nổi dậy tại Huế và
đặc biệt liên quan đến cuộc thảm sát từ khi ông có mặt tại đây”? Để trả
lời, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã đổ tội cho đế quốc Mĩ cố tình dựng nên câu
chuyện “thảm sát Mậu Thân Huế”. Tường xác nhận có một số bị giết vì: Một
là họ bắn vào lực lượng cách mạng; hai là vì họ đã phạm tội bắt bớ, tra
tấn, bỏ tù người theo cách mạng cho nên nay bị trả thù. Nhưng Tường
cáo giác đa số những xác chết sau này khai quật được ở Huế là nạn nhân
đạn bom của Mĩ, cộng với những xác chết bộ đội giải phóng. Tường nói
tiếp : “Chẳng hạn, nó đã bỏ bom rơi vào một bệnh viện nhỏ, gần chợ Đông
Ba. Nó thả bom làm 200 người vừa chết vừa bị thương. Tôi đã đi trên con
đường hẻm vào ban đêm, và tôi tưởng rằng tôi đang dẫm trên đống bùn. Thế
mà khi tôi bật cái đèn pile lên, máu khắp mọi nơi. Cả một khu vực bị bỏ
bom bởi bom đạn Mỹ bắn phá. Và thế rồi, những ngày cuối cùng khi chúng
tôi triệt thoái ra khỏi thành phố, kẻ thù của chúng tôi đã thâu lại và
đem đi chôn”. Xin chú ý trong câu trả lời này, Tường xác nhận y có mặt
tại Huế trong Tết Mậu Thân 1968. Trong bài Thảm Sát Mậu Thân 1968 Và
Luận Điệu Gian Dối Của Hoàng Phủ Ngọc Tường, nhà văn Huy Phương cũng đặc
biệt nhấn mạnh 2 điểm đáng chú ý về câu trả lời trên đây của Hoàng Phủ
Ngọc Tường, ông viết: “Chính câu hỏi của phóng viên đài truyền hình ờ
đầu bài đã xác nhận sự thật, vì nếu Tường không có mặt ở Huế, sẽ không
có cuộc phỏng vấn này cũng như nội dung câu hỏi được đặt ra ở trên. Mặt
khác, sau này chính y không nhớ là mình đã thú nhận chuyện có mặt ở Huế
vào phút thứ 6 của đoạn phim này, vào năm 1982, khi Tường mô tả chuyện y
đang đi trong những con đường hẻm vùng Đông Ba và đã nói những câu “khi
chúng tôi rút lui” hay “tôi là một chứng nhân” nghe rất rõ ràng”
(bacaytruc.com).
Nhưng qua năm 1997, Hoàng Phủ Ngọc Tường trả lời bà Thụy Khuê
trên đài RFI thì thấy có 2 điểm quan trọng khác hẳn câu trả lời phỏng
vấn năm 1982. Một là Tường chối không có mặt tại Huế khi đang diễn ra
cuộc thảm sát. Hai là Tường xác nhận có “những tang tóc thê thảm” ở Huế
do “quân nổi dậy” và nhìn nhận đó là “một sai lầm không thể nào biện
bác được”. Nguyên văn câu trả lời của Tường như sau: “Người ta cho tôi
là một tên đồ tể Mậu Thân ở Huế thì đó là một sự bịa đặt mang ý định vu
khống hoàn toàn. Sự thực là tôi đã từ giã Huế lên rừng tham gia kháng
chiến vào mùa hè năm 1966 và chỉ trở lại Huế sau ngày 26 tháng 3 năm
1975. Như thế nghĩa là trong thời điểm Mậu thân 1968, tôi không có mặt ở
Huế. Điều quan trọng còn lại, tôi xin tỏ bày ở đây, với tư cách là một
đứa con của Huế, đã ra đi và đã trở về; ấy là nỗi thống thiết tận đáy
lòng mỗi khi tôi nghĩ về những tang tóc thê thảm mà nhiều gia đình người
Huế đã phải chịu cho hành động giết oan của quân nổi dậy trên mặt trận
Huế vào năm Mậu Thân. Đó là một sai lầm không thể nào biện bác được,
nhìn từ lương tâm dân tộc và nhìn từ quan điểm chiến tranh cách mạng”
(Bằng Phong Đặng Văn Âu. Thư gửi Nguyễn Đắc Xuân. Batkhuat.net).
Tiền hậu bất nhất. Cái lưỡi (Cộng sản bao giờ cũng) không xương (cho nên) nhiều đường lắt léo!
Tội ác của Hoàng Phủ Ngọc Phan:
Hoàng Phủ Ngọc Phan, em của Hoàng Phủ Ngọc Tường, sinh viên Y
khoa năm 2 Huế, đã phạm tội đồng lõa giết chết các giáo sư bác sĩ người
Đức (Bs. Slois Alterkoster, Bs. Raimund Discher, Bs. Hort Gunther
Kranick và vợ) là thầy của y, bằng cách chôn sống.
Chính tên Hoàng Phủ Ngọc Phan bắn chết 3 anh em ruột: Nguyễn Xuân
Kính (sinh 1942, Y khoa Huế, bị bắn chết tại nhà ông nội), Nguyễn Xuân
Lộc (sinh 1946, sinh viên Luật Huế, bị bắn chết tại nhà ông nội), Nguyễn
Thanh Hải (sinh 1949, sinh viên Văn khoa Huế, bị bắn chết tại trường
Văn khoa). Giết các cháu xong, Phan còn đang tâm bắn chết cả ông nội của
3 sinh viên này là cụ Nguyễn Tín, 70 tuổi. Sau khi bắt sinh viên Lê
Tuấn Văn (sinh viên Văn khoa Huế, là bạn của sinh viên Hải) đào huyệt
tại vườn sau nhà cụ Nguyễn Tín để chôn cụ và 3 người cháu của cụ (xác
sinh viên Hải đã được em gái là sinh viên Ban Cán sự điều dưỡng Nguyễn
Thị Thái Hòa đưa về đây), tên Hoàng Phủ Ngọc Phan hành quyết nốt sinh
viên Văn. (Mậu Thân Huế. Câu Chuyện Của Nguyễn Thị Thái Hòa.
Wordpress.com).
Tội ác của Nguyễn Thị Đoan Trinh:
Nguyễn Thị Đoan Trinh, con gái Nguyễn Đóa, là sinh viên Dược Sài
Gòn về Huế ăn Tết. (Hiện nay Đoan Trinh là nữ đại gia tại SàiGòn).
Nguyễn Thị Đoan Trinh được mô tả là “nhất hạng… nữ sát nhân, nữ sát
thủ…, y thị cỡi xe Honda, vai mang AK, bất kỳ ai y thị chận hỏi, nếu trả
lời là lính, là Cảnh Sát, cán bộ Chính quyền, không cần một câu trả lời
thứ hai, y thị nổ sung bắn chết ngay” (Liên Thành. Sđd. Trang 114).
Tội ác của Nguyễn Đắc Xuân:
Xuân nổi bật lên trong Đoàn Học sinh, Sinh viên Quyết tử với hàng
ngàn đoàn viên hồi phong trào Phật giáo Huế 1966. Rồi “nhảy núi”, hay
“lên xanh”, theo Việt Cộng. Tết Mậu Thân 1968 trở về chỉ huy Lực lượng
Học sinh, Sinh viên Giải phóng Huế. Đồng thời Xuân cùng với Hoàng Phủ
Ngọc Phan chỉ huy các Đoàn Thanh niên Võ trang An ninh Bảo vệ Khu phố
(các Đội Tự vệ Thành). Lực lượng này đã gieo tang tóc kinh hoàng cho dân
Huế trong 3 tuần lễ Cộng quân tạm chiếm thành phố này. Xuân và Phan
còn dự phần xét xử trong Tòa án Nhân dân do Hoàng Phủ Ngọc Tường chủ
tọa và chúng đã kết án tử hình 204 người dân Huế. Trong hồi kí Giải Khăn
Sô Cho Huế, tác giả Nhã Ca đã kể về tội ác giết bạn của Nguyễn Đắc Xuân
như sau: “Nguyễn Đắc Xuân, một sinh viên Huế. Thập niên 60 trong phong
trào thanh niên sinh viên bị Việt Cộng nằm vùng giật giây, Nguyễn Đắc
Xuân làm thơ, tranh đấu, rồi bỏ vào khu theo Việt Cộng. Để rồi MÙA XUÂN
1968 theo Việt Cộng trở lại Huế có mặt trong những phiên tòa nhân dân,
kêu án tử hình hàng loạt người dân Huế với tội “phản cách mạng”. Đích
thân Xuân đào một cái hố, bắt một bạn học cũ có xích mích với Xuân từ
trước, ra đứng bên hố, để xử tử. Cậu bạn của Nguyễn Đắc Xuân, tên Tý, dơ
cái băng đỏ dấu hiệu giải phóng quân lên cao, lạy van Nguyễn Đắc Xuân :
- Em lạy anh. Bây giờ em theo các anh rồi mà. Em có mang băng đỏ rồi mà. Cách mạng muôn năm... Hồ chủ tịch muôn năm...
Nhưng mặc Tý năn nỉ, hoan hô, Nguyễn Đắc Xuân vẫn lạnh lùng nổ súng vào người bạn nhỏ của mình không chút đắn đo...”.
Mấy năm trước đây, Nguyễn Đắc Xuân đã viết bài Nguyễn Đắc Xuân
Đọc Hồi Ký Nhã Ca để phản bác mọi cáo buộc tội giết dân, giết bạn của y.
Trong đó có đoạn như sau: “…bà đã biết rõ không có chuyện tôi giết
người, không có chuyện tôi ngồi xử án ai vậy tại sao bà còn hạ bút viết
trong hồi ký những điều ác nhơn đến như thế? Nếu bà sống với tôi cùng
trong một nền pháp luật tôi sẽ đưa bà ra tòa về tội vu khống”. (Nguyễn
Đắc Xuân đọc hồi ký Nhã Ca. lethieunhon.com).
Thế nhưng, từ Houston, tác giả Bằng Phong Đặng Văn Âu, xưa là bạn
“ngồi cùng bàn, cùng lớp” của Nguyễn Đắc Xuân, đã gửi emails qua lại
với Xuân. Hai bên trao đổi quan điểm lập trường thẳng thắn với nhau.
Trong thư thứ 2 viết ngày 14.01.2011, tác giả Đặng Văn Âu nói với Nguyễn
Đắc Xuân: “Này Nguyễn Đắc Xuân,
Lẽ ra mày phải tỏ ra ăn năn, hối hận về việc mày gây tang tóc cho
đồng bào ở Huế để nghiệp chướng của mày vơi đi. Mày đã không làm, mày
lại càng gây thêm nghiệp chướng. Mày muốn được người ta gọi là nhà sử
học, nhà Huế học phải không? Cộng sản là một tuồng nói dối từ trên xuống
dưới, ai dám nói thật thì bị bỏ tù. Mày có đủ cái dũng để viết SỰ THẬT
không, mà đòi viết sử?…… Nguyễn Đắc Xuân à! Tao không thèm chửi mày đâu!
Mày là thứ cộng sản tép riu. Mang tiếng giết bạn bè (Trần Mậu Tý) mà
mày chỉ được cộng sản thí cho cái chức hội viên Hội Văn Nghệ Sĩ Thừa
Thiên thì danh giá gì?! Hãy sám hối đi! Đừng huyênh hoang cái giọng
“chưa biết con ngựa nào tới đích”, nghe lố bịch lắm! Những “trí tuệ hàng
đầu” còn chưa biết đàng trước hình thù cái đích ra sao. Cỡ mày mà đòi
thách thức thì chú Ba Trương Tấn Sang lên làm Chủ Tịch Nước cũng chẳng
có gì lấy làm lạ!” (danchimviet.info).
Nguyễn Đắc Xuân, Hoàng Phủ Ngọc Tường
Nguyễn Thị Đoan Trinh
Hoàng Phủ Ngọc Phan, Vũ Quang Hùng
Tội ác của bọn sinh viên, học sinh trong Lực lượng Học sinh, Sinh viên Giải phóng Huế (LLHSSVGP Huế):
Trước khi tấn chiếm Huế vào dịp Tết Mậu Thân 1968, để chuẩn bị
cho công tác tạm quản thành phố này, Cộng sản đã lập ra cái gọi là Lực
Lượng Liên Minh Dân Tộc Dân Chủ Hòa Bình. Đứng đầu là: Gs. Lê Văn
Hảo: Chủ tịch, kiêm Chủ tịch Ủy ban Nhân dân Cách Mạng Thành phố Huế;
Thích Đôn Hậu: Phó Chủ tịch; Hoàng Phủ Ngọc Tường: Tổng Thư ký; Nguyễn
Đắc Xuân: Phụ trách LLHSSVGP Huế, kiêm Trưởng Đoàn Thanh niên Võ trang
An Ninh bảo vệ Khu phố; Đào Thị Xuân Yến tức Bà Tuần Chi: Phó chủ tịch
Ủy Ban Nhân dân Cách Mạng Thành phố Huế. Ngoài ra còn có những thành
viên cốt cán như: Tôn Thất Dương Tiềm, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đóa
và con gái là Nguyễn Thị Đoan Trinh, v.v...
Chính bọn học sinh viên, sinh viên trong LLHSSVGP Huế đã hết sức
hung hăng trong việc chỉ điểm giúp Cộng quân lùng bắt và giết hại các
bạn học của mình. Sau này, khi khai quật những mồ chôn tập thể, người
ta đã tìm thấy nhiều nạn nhân là học sinh, sinh viên của Huế. Chẳng hạn
như bọn chúng đã dắt bộ đội CS vào nhà thờ Phủ Cam và nhà thờ Dòng Chúa
Cứu Thế, rồi gọi tên các sinh viên theo một danh sách và bắt họ mang đi
biệt tăm. Sinh viên Lê Hữu Bôi, cựu Chủ tịch Tổng hội SVSG về Huế ăn
Tết cũng bị giết trong dịp này. Trong bài Mậu Thân Huế, Dân biểu Nguyễn
Lý Tưởng thuật lại như sau: “Có hơn 300 người đã bị bắt trong đó có Lê
Hữu Bôi, Lê Hữu Bá... hai người nầy từ Nam Giao chạy về Phú Cam hy vọng
nơi đây không có VC. Họ đã trốn trong nhà thờ để tránh bom đạn. Những
người Phú Cam bị bắt, bị giết tập thể tại khe Đá Mài thuộc vùng núi Đình
Môn, Kim Ngọc quận Nam Hòa, Thừa Thiên. Xác chết nằm dưới khe, thịt
thối rữa bị nước cuốn trôi đi, chỉ còn sọ và xương lẫn lộn. Tháng
10-1969, sau gần hai năm mới tìm được chỗ đó. Thân nhân đến nhận các dấu
vết như thẻ căn cước bọc nhựa, quần áo, đồ dùng, tràng hạt, tượng ảnh.
Trong số các di vật nầy có thẻ căn cước của Lê Hữu Bôi (Bôi là Chủ Tịch
Tổng Hội Sinh Viên Sai gòn, năm 1963 nổi tiếng qua phong trào tranh đấu
của Phật tử chống TT. Ngô Đình Diệm). Có những em học sinh bị bắt trong
nhà thờ Phủ Cam, cũng bị giết chết tập thể bằng đại liên, bằng mìn tại
Khe Đá Mài như Bùi Kha (16 tuổi), Phan Minh (16 tuổi), Nguyễn Duyệt (17
tuổi), v.v… (Nguyễn Lý Tưởng. Mậu Thân Huế. Những Hành Động Dã Man của
Việt Cộng. toquocvietnam.org).
Tội ác sinh viên Việt Cộng ở Sài Gòn
Như trên đã thấy, tại Huế, nơi mà hầu hết những tội ác giết thầy,
giết bạn mà bọn sinh viên, học sinh theo Việt Cộng đã phạm phải đều
diễn ra công khai, trong thế mạnh của những kẻ đang tạm nắm được quyền
hành (khoảng 3 tuần lễ). Khác với Huế, tại Sài Gòn, bọn sinh viên, học
sinh Việt Cộng cũng giết thầy giết bạn, nhưng giết riêng lẻ, theo từng
trường hợp có tính toán và do lệnh của cấp chỉ huy từ mật khu và dĩ
nhiên giết bằng cách ám sát vì chúng còn ở thế hoạt động bí mật. Để
độc giả biết qua về hệ thống chỉ huy và điều hành công tác của Cộng sản
tại Miền Nam và tại Sài Gòn – Gia Định, xin tóm lược vài hàng như sau:
Thời chiến tranh Quốc - Cộng, lãnh đạo cao nhất của Cộng sản tại
miền Nam là Trung ương Cục miền Nam (bí danh Cục R). Vào lúc chiến tranh
sôi động, Phạm Hùng (Sáu Hồng), rồi Nguyễn Văn Linh (Mười Cúc) làm Bí
thư Cục R. Trung ương Cục chỉ huy trực tiếp và hết sức chặt chẽ tổ chức
bù nhìn do CSBV đẻ ra là Mặt trận Dân tộc Giải phòng Miền Nam Việt Nam.
Dưới Trung ương Cục là các khu: Khu 7 (miền Đông Nam bộ), Khu 8
(vùng giữa sông Vàm Cỏ và sông Tiền), Khu 9 (đồng bằng sông Cửu Long và
Cà Mau) và Đặc khu Sàigòn – Gia Định.
Đặc khu Sàigòn – Gia Định: Năm 1965, Bí thư: Nguyễn Văn Linh, Phó
Bí thư (sau đó lên Bí thư) Võ Văn Kiệt (Sáu Dân). Trần Bạch Đằng là ủy
viên thường trực phụ trách Tuyên huấn, Mặt trận, Trí vận, Hoa vận, Thanh
niên (bao gồm cả công tác Sinh viên Học sinh) và Ban cán sự nội thành. Cuối 1969, Võ Văn Kiệt giao Bí thư Đặc khu cho Trần Bạch Đằng để đi làm Bí thư Khu 9.
Xin đặc biệt chú ý đến nhân vật Trần Bạch Đằng (bí danh Tư Ánh và
nhiều bút hiệu). Chính ông ta là người chỉ huy trực tiếp công tác nội
thành nói chung, công tác Thanh niên, Sinh viên, Học sinh nói riêng.
Để tập hợp và kết nạp thanh niên, sinh viên, học sinh hoạt động
nội thành Sài Gòn – Gia Định, Cục R thành lập ra Thành đoàn. Thành Đoàn
là tên tắt của Đoàn Thanh niên Lao động Việt Nam hay Đoàn Thanh niên
Nhân dân Cách mạng, tức là Thành Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh.
Vì hoạt động nội thành Sài Gòn – Gia Định cho nên gọi tắt là Thành đoàn.
Tổ chức Thành đoàn có 2 hệ thống: bí mật và công khai.
Tổ chức bí mật: Là tổ chức mặt chìm, quần chúng không thể biết
được. Họ ở cấp cao hơn, quyền hành hơn và thực sự chỉ đạo các tổ chức
công khai hoặc bán công khai. Đó là Ban chấp hành Thành đoàn, các ủy
viên Ban Chấp hành, các Đoàn ủy sinh viên, các Đoàn ủy học sinh và các
ban ngành khác, như: Ban Tuyên huấn, Ban Vận động Thanh niên Trí thức,
Ban Quân sự, Ban Phụ nữ, Ban An ninh vũ trang. Xin lưu ý Ban An ninh vũ
trang, vì chính Ban này ra lệnh cho biệt động thành thi hành lệnh ám
sát các giáo sư và sinh viên.
Tổ chức công khai (và bán công khai) là các tổ chức mặt nổi, hoạt
động công khai, hợp pháp. Họ là các cán bộ thừa hành nhưng lại được dư
luận biết đến nhiều hơn. Đó là các tổ chức đại diện sinh viên, học sinh
trong học đường hoặc tôn giáo và các đoàn văn nghệ, xã hội…như: Tổng
hội Sinh viên Sài Gòn (Tổng hội SVSG), một số Ban Đại diện các Phân khoa
Đại học và Trường cao đẳng, Tổng hội Sinh viên Vạn Hạnh, Tổng đoàn Học
sinh Sài Gòn, Đoàn Sinh viên Phật tử, Thanh lao Công Vườn Xoài, Đoàn Văn
nghệ Sinh viên Học sinh, Đoàn Công tác Xã hội Sinh viên Học sinh Sài
Gòn, Đoàn Văn nghệ Sinh viên Vạn Hạnh, Ủy ban Đòi Quyền Sống Đồng bào và
chiến dịch đốt xe Mĩ, Mặt trận Nhân dân Cứu Đói…
Thành đoàn Cộng sản đánh giá vai trò của Ban Đại diện các phân
khoa, nhất là Tổng hội SVSG, là hết sức quan trọng trong mặt trận đô thị
nói chung, mặt trận Đại học nói riêng, cho nên họ tìm mọi cách để nắm
lấy. Khi nắm được các tổ chức công khai này, họ có quyền hợp pháp, công
khai dùng danh nghĩa của cả tập thể để ra tuyên cáo, kháng thư, kêu gọi
bãi khóa, bãi thi, tổ chức văn nghệ báo chí, triển lãm, xuống đường ôn
hòa, xuống đường bạo động…gây rối loạn triền miên ngay giữa Thủ đô Sài
Gòn và tạo ảnh hưởng dư luận xấu về chính quyển VNCH.
Trong nỗ lực chiếm lấy quyền kiểm soát Tổng hội SVSG và Ban Đại
diện các phân khoa, khi gặp khó khăn, Thành đoàn Cộng sản dùng mọi thủ
đoạn, kể cả bạo lực để đạt thắng lợi. Trên thực tế, Thành đoàn Cộng sản
đã xử dụng các hình thức khủng bố như : gửi thư nặc danh đe dọa, rải
truyền đơn lên án tử hình, cuối cùng là “khủng bố trắng”, tức là ám sát
bằng súng, lựu đạn, bom…
Họ đã thành công và nắm giữ được tổ chức hợp pháp quan trọng là
Tổng hội SVSG suốt 4 nhiệm kì liên tiếp: Niên khóa 1966-67: Hồ Hữu
Nhựt, 1967-68: Nguyễn Đăng Trừng, 1968-69: Nguyễn Văn Qùy, 1969-70:
Huỳnh Tấn Mẫm. Xin lấy một thí dụ: BCH Tổng hội Sinh viên Sài Gòn
nhiệm kì 1968-1969 có 7 thành viên thì 4 là Việt Cộng, đó là Chủ tịch
Nguyễn Văn Qùy (Nông Lâm Súc), Phó Chủ tịch Huỳnh Tấn Mẫm (Y khoa), Phó
TTK Nguyễn Hoàng Trúc (Cao đẳng Thú y) và Thủ qũy Nguyễn Thị Yến (Văn
khoa). Và Tổng hội SVSG có 7 Ủy ban trực thuộc thì Việt Cộng nắm được 3
với các ủy viên: Ủy viên Văn Nghệ: Nguyễn Văn Sanh, Ủy viên Báo chí,
Phát thanh: Tô Thị Thủy; Ủy viên Liên lạc: Nguyễn Tuấn Kiệt.
Riêng Huỳnh Tấn Mẫm, trong cương vị là Chủ tịch Tổng hội SVSG
(1969-1970), đã được dư luận trong và ngoài nước biết tới như là một
biểu tượng của phong trào sinh viên phản chiến, tranh đấu đòi hòa bình
theo đúng kế hoạch của lãnh đạo Trung ương Cục. Huỳnh Tấn Mẫm được kết
nạp đảng ngày 03.02.1966 do Chín Kế, tức Phan Văn Dinh, tại nhà một cơ
sở ở Bà Quẹo (Diệu Ân. Huỳnh Tấn Mẫm Một Đời Sôi Nổi. Trang 38). Mẫm
cũng là Bí thư chi bộ đảng đoàn Tổng hội SVSG (Diệu Ân. Sđd. Trang
144). Trần Bạch Đằng viết về Huỳnh Tấn Mẫm: “Trong thư riêng mà tôi còn
giữ, có một mảnh giấy ghi thế này “Xin đoàn thể yên tâm, quyết làm tròn
nhiệm vụ”-L.71- L.71 là mật hiệu của Huỳnh Tấn Mẫm. Anh viết cho tôi
lúc anh đang chễm chệ ở nhà “Quốc khách” do Nguyễn Cao Kỳ mâu thuẫn với
Thiệu mà đón anh về, coi nơi này như trụ sở Tổng hội Sinh viện” (Thành
Đoàn. Trui Rèn Trong Lửa Đỏ. NXB Trẻ tái bản lần thứ nhất. Trang 19).
Trước khi đề cập các vụ ám sát sinh viên và giáo sư tại Sài Gòn
do Thành đoàn Cộng sản chủ trương, xin mời độc giả xem một đoạn hồi
tưởng của Bs. Ngô Thế Vinh, Tổng Thư kí Nguyệt san Tình Thường của sinh
viên Y khoa Đại học Sài gòn (1964) viết tóm tắt về giai đoạn sôi động
này: “Cũng nên ghi lại một số sự kiện nay đã thuộc về lịch sử: chỉ riêng
với trường Y Khoa, đã có hai giáo sư bị sát hại [Gs Trần Anh, Cơ Thể
học và Gs Lê Minh Trí chuyên khoa Tai Mũi Họng], rồi đến sinh viên Y
khoa II Trần Quốc Chương [con của Thẩm phán Trần Thúc Linh] có một giai
đoạn vào bưng, sau trở về học lại thì bị trói tay bịt miệng ném từ lầu
ba xuống đất ngay trong vòng thành trường Y Khoa trên đường Hồng Bàng,
một cái chết rất thảm khốc. Sinh viên Luật khoa Lê Khắc Sinh Nhật cũng
bị bắn chết. Hai sinh viên khác bên Văn Khoa cũng bị nhóm Biệt Động
Thành bắn trọng thương nhưng may mắn sống sót là Ngô Vương Toại, Bùi
Hồng Sĩ, hai anh ấy hiện đang sống ở Mỹ.
Rõ ràng có một cái giá phải trả của giới làm báo kể cả làm báo
sinh viên trong suốt giai đoạn đó [nói tới sinh hoạt báo chí của Miền
Nam 1954- 1975, không thể không nhắc tới sự hy sinh của các nhà báo như
Từ Chung ký giả nhật báo Chính Luận [1965], một nạn nhân nổi tiếng khác
bị ám sát nhưng thoát chết là nhà văn Chu Tử, chủ nhiệm nhật báo Sống
[1966]…” (Ngô Thế Vinh. Nguyệt San Tình Thương 1963 – 1967. Gửi Nghiêm
Sỹ Tuấn và Các Bạn Nhóm Tình Thương. Diễn đàn Cựu Sinh viên Quân Y.
svqy.org/tinhthuong).
Tính mạng của Sinh viên Lê Hữu Bôi và Sinh viên Nguyễn Trọng Nho đã từng được đưa ra thảo luận trong mật khu của Cộng sản:
Sinh viên Lê Hữu Bôi (Khóa 10 Quốc Gia Hành Chánh) và Sinh viên
Nguyễn Trọng Nho (Nông Lâm Súc) nắm Tổng Hội SVSG hồi 1964-1965. Mặc dù
hai sinh viên này ngả theo khuynh hướng Phật giáo đấu tranh chống các
chính quyền Quốc gia, nhưng họ không phải là Cộng sản. Do đó họ trở
thành chướng ngại cho ý đồ nắm lấy quyền lãnh đạo sinh viên Sài Gòn của
Thành đoàn Cộng sản. Cũng vì vậy mà sinh mạng của họ đã từng được đưa
ra thảo luận trong mật khu của Cộng sản. Trần Bạch Đằng kể lại: “Chị
Ba Võ - mang bầu sắp đẻ - nằng nặc đòi diệt các tên lính kín cầm đầu
các tổ chức công khai như L.H.B (Lê Hữu Bội), N.T.N.(Nguyễn Trọng Nho).
Thuyết phục chị thật vất vả! Anh Chín Dũng (tức Võ Văn Kiệt) bảo tôi: Bà
“bầu” này dữ thiệt!”. (Trần Bạch Đằng. Trui Rèn Trong Lửa Đỏ. NXB Trẻ.
Tái bản lần thứ nhất. Trang 14).
Sinh viên Ngô Thế Vinh và danh sách 17 sinh viên nằm trong sổ bìa đen:
Thực ra, chính Bs. Ngô Thế Vinh, khi còn là sinh viên sinh hoạt
báo chí tại Y khoa Sài Gòn, cũng đã bị Thành đoàn Cộng sản ghi vào “sổ
bìa đen”. Gs. Nguyễn Văn Trung kể lại: “Tôi vẫn còn giữ một danh sách
của đội quyết tử cảnh cáo một số sinh viên thuộc các phân khoa như Ngô
Thế Vinh (Y khoa)”. (Nguyễn Văn Trung. Đôi điều trao đổi với nhà văn Mai
Kim Ngọc. Văn Học số 124, Hoa Kì. Trang 68). Sau khi ra trường, Bs. Ngô
Thế Vinh phục vụ tại Liên đoàn 81 Biệt cách Dù lẫy lừng; hiện điều trị
và giảng dạy tại Nam California; là tác giả Cửu Long Cạn Dòng Biển Đông
Dậy Sóng (Văn Nghệ, 2001). Bs. Ngô Thế Vinh còn là tác giả của 6 cuốn
tiểu thuyết.
Trong lần tái bản cuốn Nửa Thế Kỷ Việt Nam mới đây, nhà văn Song
Nhị đã bổ túc thêm một số sinh viên nữa cũng nằm trong danh sách bị
Thành đoàn Cộng sản lên án tử hình: “Ngoài những sinh viên đã bị “thi
hành án”, đã bị giết như SV Lê Khắc Sinh Nhật; đã lãnh đạn như Ngô Vương
Toại, Bùi Hồng Sĩ, Nguyễn Văn Tấn, một danh sách gồm 17 người bị cộng
sản lên án tử hình còn có: Phạm Quân Khanh, Phạm Phúc Hưng, Phạm Tài Tấn
(Thư Sinh), Phạm Bằng Tường, Nguyễn Tường Quý, Khổng Trọng Hinh, Nguyễn
Văn Tấn (Cao Sơn), Hồng Nguyên Sĩ”. (Song Nhị. Nửa Thế Kỷ Việt Nam. Cội
Nguồn, ấn bản lần thứ hai, 2010. Tr. 98) Chú thích của Nhà văn Song Nhị
về tài liệu nêu trên: “Tài liệu bổ túc do các nhân chứng trong cuộc:
Phạm Tài Tấn, Phạm Bằng Tường, Nguyễn Văn Tấn cung cấp trong một cuộc
phỏng vấn có thu âm tại San Jose ngày 20-3-2010 cùng tham chiếu bài viết
“Chạm Mặt Tử Thần”, Hoàng Xuân Sơn, Sàigòn Nhỏ tuần báo số 961,
23-4-2010, trA6-A7)”.
Việt Cộng bắn sinh viên Ngô Vương Toại và Nguyễn Văn Tấn:
Để chuẩn bị mùa bầu cử Ban Đại diện Sinh viên, một chương trình
nhạc Trịnh Công Sơn – Khánh Ly được tổ chức tại Văn khoa đêm ngày
20.12.1967. Giữa lúc tạm nghỉ, hai tên thuộc tổ vũ trang tuyên truyền
của Thành đoàn Cộng sản nhảy lên cướp diễn đàn, tuyên bố kỉ niệm 7 năm
ngày thành lập Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam (Mặt trận DTGPMN).
Sinh viên Ngô Vương Toại, trong Ban tổ chức, vội giật lại micro, và lập
tức anh bị bắn trọng thương vào bụng. Nhà thơ Hoàng Xuân Sơn thuật lại
biến cố này như sau: “Giờ giải lao, xuất hiện một đôi nam nữ ăn bận khá
lịch sự từ từ tiến lên diễn đàn. Nam: quần màu sậm, sơ mi trắng, tay
thọc túi quần. Nữ: áo dài xanh lá mạ, đeo kính gọng xếch mắt mèo, tay ôm
một chiếc cặp lớn, căng phồng. Ngô Vương Toại đang ở trên sân khấu nói
qua về công việc bầu bán ban đại diện sinh viên văn khoa sắp tới.
Nam ngỏ ý xin được góp lời. Nữ đứng sát bên kéo khóa mở cặp. Và
rồi trờ tới. Trờ tới nguyên văn: “Xin tất cả anh chị em yên chí. Chúng
tôi đã bố trí chung quanh cả rồi – Hôm nay, nhân ngày kỷ niện 7 năm
thành lập Mặt trận Giải phóng Miền Nam . . .” Cái gì mặt trận!? Nam nói
chưa dứt câu, Toại phản ứng lẹ như chớp; nhanh tay giật lại micro: “Ẩu
nà, câm mồm! . . . ” Quát: “Đứng im!” Và đoàng đoàng, hai phát súng nổ
liên tiếp. Tôi hoa mắt thấy thân hình Toại văng bật vào tường dưới bảng
đen. Nhiều phát súng nổ liên tiếp sau đó. Nguyễn Văn Tấn tự Tấn Mốc cầm
chiếc ghế nhào lên cứu bạn. Và rồi cũng ăn đạn vào chân té qụy xuống bục
sau đó” (Hoàng Xuân Sơn. Chạm Mặt Tử Thần. damau.org).
Sinh viên Nguyễn Văn Tấn, tức Tấn Mốc (nay là nhà báo Cao Sơn,
chủ biên tuần báo Tin Viet News), trước khi xẩy ra biến cố Ngô Vương
Toại, đã từng lận lưng 2 con chủy thủ, ‘một mình một ngựa’, liểu mạng
tới cứu bạn Trần Lam Giang đang bị bọn sinh viên Việt Cộng xử tử bằng
cách đóng đinh 10 li vào đầu vì chống lại chúng trong cuộc hội thảo
chuẩn bị xuống đường chống chính phủ tại Dược khoa. Trên vantholacviet,
trong Lời giới thiệu bài Chạm Mặt Tử Thần, Chu Long Hoa kể về tác phong
anh hùng của Tấn Mốc như sau: “Từ trụ sở Tổng Hội Sinh Viên Saigon ở số 4
Duy Tân, Tấn hay tin do Lê Thành Khôi tức Khôi què, cũng là Sinh Viên
Văn Khoa báo, vội một mình lận theo 2 lưỡi lê chạy đến hiện trường để
cứu Trần Lam Giang. Trước một rừng du đãng do nhóm Sinh Viên thân Cộng
thuê, Nguyễn văn Tấn phải dùng dao đâm hai tên du đảng phụ trách đóng
đinh vào đầu anh Trần Lam Giang trên sân khấu để cảnh cáo những người
khác trong hội trường rồi dìu Trần Lam Giang ra tận đường Cường Để dưới
làn mưa đá do nhóm sinh viên thân Cộng ném vào hai người. Nhưng họ
không dám xáp lai gần để tấn công vì Tấn từng tuyên bố ở trong Hội
Trường là “chỉ muốn đưa Trần Lam Giang đi cấp cứu, còn ai muốn ngăn cản
thì phải chấp nhận “mạng đổi mạng” (Chu Long Hoa. Lời giới thiệu bài
Chạm Mặt Tử Thần. vantholacviet).
Bắn sinh viên Bùi Hồng Sỹ
Sinh viên Bùi Hồng Sỹ, Ban Triết Đông, là Chủ tịch Ban Đại diện sinh
viên Văn khoa Sài Gòn, cũng đã bị Thành đoàn Cộng sản thanh toán ngay
tại Đại học Văn khoa Sài Gòn. Cũng trong tài liệu trên, Nhà văn Song Nhị
thuật lại: “Một biến cố khác, cũng năm 1967, nhóm Sinh viên Quốc Gia tổ
chức một đại hội Thanh Niên, Sinh Viên Thế Giới Chống Cộng họp tại Vũng
Tàu. Trong khi đang tham dự đại hội này, nhóm sinh viên Văn Khoa được
báo tin văn phòng của Nhóm Sử Địa tại đại học Văn Khoa đã bị nhóm sinh
viên VC vào chiếm giữ. Bùi Hồng Sĩ liền lên xe đò đi thẳng về đại học
Văn Khoa. Sĩ vừa bước vào cửa văn phòng liền bị bắn một phát, đạn xuyên
qua cổ, nhưng không chết. Tại đại hội Thanh Niên, Sinh Viên Thế Giới
Chống Cộng ở Vũng Tàu, Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu khi lên đọc diễn văn
không rõ do ai đưa tin, Tổng Thống lên án cộng sản đã bắn chết SV Bùi
Hồng Sĩ tại đại học Văn Khoa, Sài Gòn. Cả hội trường đứng dậy mặc niệm
nạn nhân. Từ ngày đó Bùi Hồng Sĩ không bao giờ được đi ra ngoại quốc, vì
Tổng thống đã “khai tử” anh SV này!”. (Song Nhị. Sđd. Tr.98).
Cái chết đầy nghi vấn của sinh viên Y khoa Trần Quốc Chương năm 1967:
Trần Quốc Chương là con trai của Thẩm phán Trần Thúc Linh. Trần
Thúc Linh là Tổng Thư kí Liên Minh Các Lực lượng Dân tộc Dân Chủ và Hòa
bình Việt Nam của Luật sư Trịnh Đình Thảo, là lực lượng do Cộng sản giật
dây. Chưa có tài liệu nào về nguyên do cái chết của sinh viên Trần Quốc
Chương. Do đó, chỉ có thể đưa ra các giả thuyết: Một là phe quốc gia
giết Chương để dằn mặt ông Linh vì ông Linh đang làm công cụ cho Cộng
sản. Giả thuyết này không vững, vì thiếu gì trí thức Miền Nam làm tay
sai đắc lực cho Việt Cộng, vậy mà bản thân họ, chứ đừng nói tới con cái
họ, đang khi hưởng bổng lộc Quốc gia mà vẫn thoải mái chống chính quyền
Quốc gia! Vậy không lẽ chính quyền Quốc gia lại chỉ thanh toán con ông
Trần Thúc Linh? Giả thuyết 2: Việt Cộng thanh toán Trần Quốc Chương.
Chương “có một giai đoạn vào bưng”, nay về thành đi học lại. Việc bỏ
bưng biền về thành của Chương có được sự chấp thuận của bưng biền hay là
một sự đào thoát? Nếu mà đào thoát, tức là phản bội. Hoặc giả, trong
bưng giao công tác hoạt động trong môi trường Đại học mà Chương không
chấp hành. Như thế là bất tuân lệnh của “tổ chức”. Đó là những tội
phải bị trừng trị để làm gương. Ba là: Có thể trong bưng biền ra lệnh
giết Chương, và tìm cách đổ tội cho chính quyền Quốc gia, để Trần Thúc
Linh không còn lựa chọn nào khác hơn là căm thù Quốc gia và riu ríu nghe
theo sự sai bảo của Cộng sản.
Giết Sinh viên Lê Khắc Sinh Nhật
Ngày 28.6.1971, biệt động thành bắn chết Sinh viên Lê Khắc Sinh
Nhật ngay tại hành lang trường Luật Sài Gòn. Ban ám sát thuộc Thành Đoàn
Cộng Sản cử 2 tên tới Đại học Luật khoa số 4, DuyTân, nhận là người nhà
của Lê Khắc Sinh Nhật và muốn gặp anh có việc cần. Lúc đó sắp tới mùa
thi cuối niên học, Nhật đang hướng dẫn sinh viên năm thứ nhất về cách
thi cử tại một giảng đường. Nghe báo có người nhà tìm, Nhật đi ra. Vừa
tới hành lang trước phòng Ban đại diện sinh viên, tên ám sát nhận diện
đúng là Lê Khắc Sinh Nhật, hắn mau lẹ móc súng từ trong áo jacket ra bắn
liền 3 phát trúng ngực Lê Khắc Sinh Nhật. Sau đó, hắn vội vàng phóng ra
ngoài và nhảy lên xe, do một tên khác lái, đang nổ máy chờ sẵn. Viên
Cảnh sát đứng gác bên ngoài bắn mấy phát chỉ thiên. Trên đường đào tẩu,
chúng còn quăng ngược lại một quả lựu đạn, nhưng may mắn lựu đạn không
nổ.
Vừa nghe tin Lê Khắc Sinh Nhật bị ám sát, nhạc sĩ Vũ Thành An đã
sáng tác ngay một bài hát tưởng niệm, mở đầu như sau: ‘Anh sinh ngày
sinh của Chúa, Chúa gọi anh về giữa tuổi đôi mươi. Anh sinh ngày sinh
của Trời…’.
Thành đoàn CS giết Lê Khắc Sinh Nhật vì 2 lí do: Một là để răn đe
các sinh viên thuần túy có tinh thần quốc gia; hai là để trả mối hận
gây nên do Liên danh Lê Khắc Sinh Nhựt đã thắng liên danh Việt Cộng
Trịnh Đình Ban (Bảy Điểm) trong cuộc bầu cử Ban Đại diện sinh viên Luật
khoa niên khóa 70-71; đồng thời Nhật còn đứng Phó Nội vụ trong liên danh
Lý Bửu Lâm (Kiến trúc) thắng cử trong cuộc bầu Ban Đại diện Tổng hội
SVSG, giành lại Tổng hội SVSG từ tay Thành đoàn Cộng sản. Cuộc bầu cử
này tổ chức tại Trung tâm Quốc gia Nông nghiệp (Nông Lâm Súc) vào ngày
20.6.1971. Sau khi biết kết quả kiểm phiếu nghiêng về liên danh Lý Bửu
Lâm, bọn sinh viên Việt Cộng dở ngay bản tính côn đồ, chúng nhảy lên bục
“đá thùng phiếu để hủy bỏ kết quả bầu cử” và ẩu đả hỗn loạn (Trần Bạch
Đằng. Trui Rèn Trong Lửa Đó. Tái bản 1. Trang 21).
Bị thất bại trong cuộc bầu cử Tổng hội sinh viên, Thành Đoàn Cộng
sản hết sức cay cú. Họ đã đưa ra 2 quyết định: Một là sát hại sinh
viên Lê Khắc Sinh Nhật; hai là chỉ thị Huỳnh Tấn Mẫm tập họp một số sinh
viên tại trụ sở Tổng vụ Thanh niên Phật tử số 294 đường Công Lý vào
ngày 28 tháng 7 năm 1971 để bầu ra một tổ chức ma, chưa bao giờ có. Đó
là ‘Tổng hội Sinh viên Việt Nam’, do Huỳnh Tấn Mẫm làm chủ tịch và
Nguyễn Thị Yến làm tổng thư kí.
Quyết định hạ sát sinh viên Lê Khắc Sinh Nhật là một quyết định
tàn ác, đê tiện của Thành Đoàn Cộng Sản. Vì thế, sau ngày 30 tháng 4
năm1975, mặc dù họ tung ra nhiều tài liệu và sách báo khoe khoang thành
tích đấu tranh của các tổ chức Thành Đoàn, nhưng đặc biệt họ không hề
dám công khai nhắc tới ‘thành tích’ ám sát sinh viên Lê Khắc Sinh Nhật.
Giết Gs. Nguyễn Văn Bông
Ngày 10.11.1971, sinh viên Việt Cộng Vũ Quang Hùng (bí danh Ba
Điệp, năm 3 Khoa học) và tên Lê Văn Châu dùng chất nổ ám sát chết Gs.
Nguyễn Văn Bông, Viện trưởng Học viện Quốc gia Hành chánh, tại ngã tư
Cao Thắng – Phan Thanh Giản. Hai tên Hùng và Châu thuộc Đội trinh sát
võ trang mang bí số S1 hoạt động nội thành Sài Gòn-Chợ Lớn / Ban An ninh
T4. Hùng và Châu đều bị bắt, ra tòa và thụ án tại Côn Đảo. Sau
30.4.1975, tên sát nhân Hùng đã viết bài “Tôi ám sát người sắp làm thủ
tướng Sài Gòn” hãnh diện kể về thành tích ám sát của mình và đăng trên
một số tờ báo, trong đó có tạp chí Đứng Dậy (Đối Diện, Đồng Dao) của Lm.
Chân Tín. Tác giả Khánh Dung viết: “ ‘Chiến công’ của Vũ Quang Hùng đã
được chính ông ta kể lại trong một bài đăng trên tạp chí Đứng Dậy của
Linh Mục Chân Tín năm 1976. Đến tháng 4/2000, trong dịp kỷ niệm 25 năm
ngày chiến thắng 30 tháng 4 nhà báo chuyên về các đề tài tình báo Nam
Thi của báo Thanh Niên cũng kể lại chuyện này, trong đó có ghi rõ vai
trò trợ giúp đắc lực của Nguyễn Hữu Thái” (Khánh Dung. Những người giết
Gs. Nguyễn Văn Bông bây giờ ở đâu? vantuyen.net).
Cũng trong bài báo của mình, tên Hùng đã giải thích lí do ám sát
Gs. Nguyễn Văn Bông như sau: “Tôi nhớ dặn dò của đồng chí Tám Nam - Phó
ban An ninh T4 (tức khu vực Sài Gòn-Gia Định): “Để bảo đảm bí mật, chúng
ta sẽ đặt cho mục tiêu bí số G.33. Cần giữ bí mật đến phút chót và theo
tin tức tình báo, G.33 đang chuẩn bị lên nắm ghế thủ tướng. Nếu G.33 đã
nắm chức, sẽ rất khó hành động vì khi ấy việc bảo vệ ông ta sẽ khác
hẳn. Và nếu tình huống này xảy ra, cách mạng có thể gặp khó khăn hơn bởi
Nguyễn Văn Bông là một trí thức có uy tín và chính quyền ngụy chuyển từ
quân sự sang dân sự mọi diễn tiến sẽ có lợi cho địch”.
Sau 30.4.1975, Hùng nắm chức Phó Tổng biên tập báo Công An Thành
phố HCM, Tổng biên tập tạp chí Người Du Lịch và biên tập cho báo Pháp
Luật Thành phố HCM.
Giết Gs. Lê Minh Trí và Gs. Trần Anh
Ngày 06.01.1969, lúc 7:50 sáng, bọn ám sát Thành đoàn liệng lựu đạn
M6 vào xe của Bs. Lê Minh Trí, Bộ trưởng Giáo dục và Thanh niên và đã
giết chết ông tại khúc đường Nguyễn Du rẽ sang Hai Bà Trưng. Sau đó 2
tháng, đến lượt Bs. Trần Anh, Giám đốc Viện Cơ thể học Sài Gòn kiêm tân
Viện trưởng Viện Đại học Sài Gòn (lên thay Viện trưởng Trần Quang Đệ bị
cách chức vì đào nhiệm), bị bắn chết trước cổng Trường Trung học Chu Văn
An, trên đường đi bộ từ Đại học Y khoa về nhà ông, cạnh Đại học xá Minh
Mạng, ngang hông nhà thờ Ngã Sáu, Chợ Lớn. Chỉ có suy đoán chứ chưa
biết đích xác ai là thủ phạm vụ ám sát Gs. Trần Anh.
Sự thực, khoảng thời gian đó, tại Đại học Y khoa Sài Gòn, đang có
sự chuyển mình sinh ra tranh chấp giữa hai hệ thống giáo dục Pháp và
Mĩ, khiến có dư luận: “Ai ai cũng nghĩ rằng cái chết của Bộ trưởng Lê
Minh Trí và Giáo sư Trần Anh, Viện trưởng Viện Đại Học Sài Gòn đều có
liên quan đến sự can thiệp của phái bộ Y Sĩ Đoàn Hoa Kỳ vào nội tình của
trường Đại Học Y Khoa Sài Gòn”. (Bs. Lê Ánh bút hiệu Lê Phú Thọ. Trường
Đại học Y khoa Sài Gòn (1966-1971) Chiến tranh và Chính trị.
ninh-hoa.com).
Thế nhưng sau 30.4.1975, Thành đoàn Cộng sản ra sách xác nhận và
kể lại “thành tích” vụ ám sát Bộ trưởng Lê Minh Trí của chúng như sau:
“Đến năm 1968 lại xuất hiện một tên tay sai có tầm cỡ hơn: Bộ trưởng
giáo dục và thanh niên L.M.T. (Bác sĩ Lê Minh Trí, giáo sư chuyên khoa
Tai mũi họng). Là một trí thức tay sai đế quốc Mỹ, T. có nhiều bản lãnh
trong việc đem văn hóa trụy lạc, ngoại lai đầu độc thanh niên thành
phố. Hắn đòi giải tán các tổ chức hợp pháp của sinh viên, học sinh. Hắn
cũng đã chủ trương chiếm và tiến tới dẹp bỏ trụ sở Tổng hội Sinh viên ở
số 4 Duy Tân. Trừng trị kịp thời con rắn độc này là một nhiệm vụ chính
nghĩa, quang vinh. Ban quân sự Thành đoàn được Thành ủy giao cho nhiệm
vụ vinh quang ấy. Đồng chí Ba Tung, phó ban, đội trưởng đội ba trực
tiếp đánh…” (Hàng Chức Nguyên. Những Tiếng Nổ Trong Lòng Sài Gòn. Trui
Rèn Trong Lửa Đỏ. NXB Trẻ. Tái bản lần thứ nhất. Trang160).
Kết bài
Chiến tranh để lại những vết thương mà thời gian không thể xóa mờ
và những mất mát không bao giờ có thể bù đắp. Những vụ sinh viên Việt
Cộng giết thầy giết bạn xẩy ra đã trên 40 năm. Đã hơn 40 năm mà tôi
vẫn còn nhớ như in cặp mắt lộ hung tinh của tên sinh viên Việt Cộng
Nguyễn Thị Yến, vẫn còn nhớ thị gọi Bùi Hồng Sỹ là “con dê núi”… Và hình
ảnh Sinh viên Ngô Vương Toại vui vẻ, hoạt bát vào các giảng đường vận
động bầu cử vẫn còn sinh động như mới hôm qua! Rồi quang cảnh hỗn loạn
tại Giảng đường 4 Văn khoa đêm hôm xẩy ra vụ Tổ Vũ trang Tuyên truyền
Thành đoàn Cộng sản cướp diễn đàn và bắn sinh viên Ngô Vương Toại và
Sinh viên Nguyễn Văn Tấn…
Đã hơn 40 năm, nhưng những nạn nhân như bà Lê Thị Thu Vân, tức bà
Jackie Bông, phu nhân của cố giáo sư lừng danh Nguyễn Văn Bông bị tên
Sinh viên Vũ Quang Hùng ám sát, tuy không bao giờ quên nổi biến cố bi
thương bỗng ập xuống cuộc đời bà và các con nhỏ dại của bà năm xưa,
nhưng bà đã lấy tâm Phật mà “cầu nguyện cho ông ấy (tức tên Hùng, kẻ đã
giết chồng bà)” và mong nhà cầm quyền Hà Nội “mở mắt ra”, “mở tấm lòng
ra” (Kí giả Mạc Lâm, RFA, phỏng vấn Bà Lê Thị Thu Vân. Viettop10.com
ngày 05.05.2011).
Đang khi đó sau 30.4.1975, với tư thế của kẻ thắng trận, Thành
đoàn Cộng sản vẫn còn ra sách, hãnh diện khoe khoang những tội ác giết
người của chúng. Đến bây giờ mà chúng vẫn còn ghép tội chết cho Bộ
trưởng Giáo dục Lê Minh Trí (bác sĩ, giáo sư) là “tay sai đế quốc Mĩ”, “
đem văn hóa truỵ lạc, ngoại lai đầu độc thanh niên thành phố” và “Trừng
trị con rắn độc này là một nhiệm vụ chính nghĩa, quang vinh”! Với cách
kết án và hành xử như thế, thì trước những quốc nạn tày trời mà bọn lãnh
đạo Cộng sản Hà Nội gây ra cho đất nước, cho đồng bào ngày nay, thì
chúng phải bị trừng trị như thế nào cho công bình, cho cân xứng?
Riêng tên sinh viên Khoa học Vũ Quang Hùng, can phạm chủ chốt sát
hại Giáo sư Nguyễn Văn Bông, đến nay vẫn không chút ân hận. Tên Hùng
đã giết người mà không chịu rửa sạch bàn tay vấy máu. Giữa thời đại
khắp thế giới lên án khủng bố, mà tên Hùng vẫn nhiều lần đưa lên một số
tờ báo trong nước bài Tôi Ám Sát Người Sắp Làm Thủ Tướng Sài Gòn. Coi
như hắn muốn tiếp tục giết chết nạn nhân của hắn nhiều lần nữa cho thỏa
thú tính. Không biết ngày nay có ai đọc bài viết của Vũ Quang Hùng mà
còn khen y là anh hùng hay không, nhưng rõ ràng là có những bài viết,
những phản hồi, cả trong nước lẫn ngoài nước, phê phán bài viết của tên
Hùng là “phản cảm”, là “khó nuốt…distasteful” (Ts. Nguyễn Văn Tuấn. Ám
sát Gs. Nguyễn Văn Bông: Chuyện cũ, Ý nghĩa mới.
ngoclinhvugia.wordpress.com).
Cuộc chiến Quốc- Cộng dù giải thích nguyên nhân ra sao, thực tế vẫn là một thảm họa nồi da xáo thịt của dân tộc Việt Nam.
Nhìn ngắm cách giải quyết cuộc nội chiến Nam Bắc Mĩ, cuộc giải
thể chế độ Cộng sản ở Nga và Đông Âu trong tình dân tộc, có người Việt
Nam yêu nước chân chính nào mà không tiếc xót cho vận nước? Càng xót xa
cho nước non, càng “tỏ tường rồi” (Nhạc sĩ yêu nước Việt Khang) những
tội ác Cộng sản Việt Nam đem tới cho quê hương đất nước trong 80 năm qua
và hệ lụy có thể sẽ còn kéo dài hàng trăm năm nữa. Đảng Cộng sản Việt
Nam xúi giục hận thù để đạt chiến thắng, chiến thắng rồi vẫn tiếp tục
chính sách thù hận.
Cộng sản Hà Nội còn nắm được quyền cho tới nay, không phải vì họ
có chính nghĩa, có công hoặc là có tài làm cho dân giàu nước mạnh mà
chính là vì họ là bậc thầy về nói dối và sẵn sàng dùng bạo lực. Thật
đúng như câu nói: “Cộng sản sinh ra từ đói nghèo và ngu dốt, lớn lên
bằng dối trá và bạo lực, chết đi trong sự khinh bỉ và nguyền rủa của
toàn thể nhân loại”.
Tác Giả: *Bạch Diện Thư Sinh
http://saigonecho.com/main/lichsuvn/kho-cu/34721-bn-sinh-vien-vit-cng-git-thy-git-bn.html
|
0 comments:
Post a Comment