Nỗi
buồn tháng Tư
Mỗi năm có 12 tháng
Ta cứ nhớ hoài mỗi Tháng Tư!
Thêm một lần nữa tháng Tư lại về, tháng Tư xứ người
chợt nhớ tháng Tư xứ mình, tháng Tư ấy đã đánh dấu một đoạn đường dài lưu lạc
của tập thể người Việt tha hương. Tháng Tư với ngày cuối tháng nhạt nhòa nước
mắt mà chúng ta muốn quên, nhưng không thể nào quên được.
Hai mươi tám tháng Tư ta ra lộ Một. Gặp ông Tướng vùng
thị sát thăm dân. Ông nói lung tung, ông thề sống chết. Ông nói xong rồi ông
bay biệt tăm!
Hai chín tháng Tư… Biên Hòa xơ xác. Ta về Sài Gòn ngang
qua nghĩa trang. Ta đứng nghiêm chào bạn ta đã chết. Như tự chào mình nát cả
tim gan.
Ba mươi tháng
Tư ta ôm mặt khóc. Trên cầu Sài Gòn cạnh phố Hùng Vương.
"Mười năm binh đao…
mười ngày kết thúc.
Ta còn nguyên mà mất cả quê hương"
(Thơ Trạch Gầm).
Ngày 30-4-1975 của 42 năm về trước là ngày buồn thảm
nhất trong dòng sử của dân tộc Việt Nam. Một chế độ Cộng Hòa sau hơn 20 năm gầy
dựng cùng bao xương máu đã đổ ra, phút chốc đã tan thành mây khói. Cuộc tháo
chạy của Đồng minh trước sự xâm lăng thô bạo của chủ nghĩa Cộng Sản toàn cầu,
đã làm cả miền Nam bàng hoàng sửng sốt. Người dân không còn kềm nổi sợ hải nên
đã bỏ của chạy lấy thân. Những xác người lênh đênh ngoài biển cả hoặc bỏ nắm
xương tàn tận mãi rừng sâu. Cả đất nước trở thành biển máu từ khi cộng sản tràn
vào. Nhiều chiến sĩ can trường của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã chiến đấu bảo
vệ thủ đô đến giờ phút cuối cùng, với rất nhiều sự tuẫn tiết trong đó có các
tướng lãnh anh hùng.
Cảng Saigon vào những ngày cuối tháng Tư 1975
Chấm dứt chiến tranh không đơn thuần là chỉ rút quân
về nhà là xong. Vì lẽ, cái giá phải trả cho loại hòa bình đó là ngàn năm tăm
tối cho các thế hệ sinh tại Việt Nam về sau. (cố Tổng thống Hoa Kỳ Ronal Reagan)
Tháng Tư gợi nhớ hình ảnh hơn 400 em Thiếu Sinh Quân
mặc đồ vàng, nghiêm chỉnh xếp hàng đôi lặng lẽ chờ đợi dưới sân cờ tại trường
Thiếu Sinh Quân Vũng Tàu, để rồi sau đó tử thủ đến sức cùng lực kiệt. Những
người lính Nhẩy Dù oai hùng tại trại Hoàng Hoa Thám, những đơn vị TQLC tan hàng
tại cầu xa lộ, ngã tư Hàng Xanh đã tung nổ lựu đạn để cùng chết bên nhau, khi
vị Tổng Thống “tạm quyền” Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng, cùng vài chục tướng
tá của chế độ Cộng hòa đã tự sát. Còn, còn nhiều lắm những chiến sĩ vô danh tự
tìm cho mình một cái chết vinh hơn sống nhục. Những giọt nước mắt rồi sẽ được
tiếp tục nhỏ xuống để tiếc thương, thương tiếc về những oan khúc cho những
người lính anh hùng, cùng biết bao chiến sĩ đồng bào vô danh khác. Chính họ đã
viết nên trang sử đen tối nhưng vô cùng hãnh diện cho Chính Nghĩa Quốc Gia,
những người Việt Tự Do không bao giờ chấp nhận chế độ cộng sản phi nhân.
Tháng Tư năm 1975, hàng trăm ngàn quân, dân, cán chính
miền Nam đã bị đưa vào các trại tù “học tập cải tạo”, hàng chục ngàn người đã
bỏ xác trong các trại giam, nạn nhân của chính sách trả thù thâm độc. Hàng vạn
đồng bào đã chết tức tưởi nơi sương lam chướng khí vì chính sách đày đọa trả
thù ở các vùng kinh tế mới. Hàng ngàn người đã mất trắng tay vì bị đảng Cộng Sản
Việt Nam ăn cướp tài sản, bằng chính sách cải tạo công thương nghiệp cùng biết
bao thảm cảnh khổ đau cho biết bao gia đình đi tìm Tự Do đã xảy ra trong rừng
sâu núi thẳm hoặc ngoài biển cả mênh mông.
Tháng Tư 1975, đánh dấu giai đoạn cả nước Việt Nam trở
thành nạn nhân của chủ nghĩa Cộng sản... Một chủ thuyết phi nhân man rợ đã gieo
rắc tai ương thảm họa cho nhân loại nói chung và nhân dân Việt Nam nói riêng.
Sau 42 năm áp đặt chủ nghĩa Cộng Sản trên toàn đất nước, Viêt Nam hiện nay vẫn
là quốc gia nghèo, chậm tiến, tham nhũng, độc tài toàn trị và liên tục vi phạm
thô bạo các quyền làm người. Tháng Tư, chúng ta nghiêng mình tưởng niệm những
chiến sĩ anh dũng Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh vì lý tưởng Tự Do, đã
chiến đấu ngăn chận chủ nghĩa Cộng Sản để bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ trước thảm
họa ngoại xâm.
Tháng Tư, chúng ta ngậm ngùi và ghi ơn các chiến sĩ
dân chủ Việt Nam, đã vì lý tưởng Tự Do, Dân chủ, chủ quyền cho đất nước mà chịu
cảnh đọa đày, tù tội. Họ là những người Việt Nam yêu nước can đảm đứng lên
tranh đấu trước hiểm họa mất nước của kẻ thù phương Bắc.
Bốn mươi hai năm về trước, không ai có thể nghĩ đến
một ngày nào đó mình phải sống lưu lạc nơi xứ người, và cũng chẳng ai dám nghĩ
rằng vì muốn có một cuộc sống Tự Do mà bao nhiêu người đã vùi thân xác mình tận
rừng sâu hay ngoài biển cả.
Bốn mươi hai năm mùa Quốc Hận đã qua đi, dân tộc Việt
Nam vẫn còn đắm chìm trong màn đêm tăm tối dưới sư lãnh đạo của Đảng cộng sản
Việt Nam. Thác Bản Giốc, Ải Nam Quan, đất biển đảo do tiền nhân để lại lần lượt
vào tay kẻ thù truyền kiếp Trung Quốc. Hình ảnh những cô gái quê Việt Nam vì
nghèo đói đã phải trần truồng để cho kẻ ngoại bang bỏ tiền ra mua như mua súc
vật thời nô lệ Trung Cổ thì còn nỗi nhục nào hơn. Thử hỏi trên thế giới hiện
đại ngày nay có chính quyền nào làm ô nhục tổ tiên như bọn cộng sản Việt Nam. Cả
nước đi đâu cũng tràn ngập bọn Tàu phù, chúng nghênh ngang vào ra như chỗ không
người. Chúng hà hiếp ngư dân Việt Nam ngay trên vùng lãnh hải muôn đời của cha
ông đã dày công tạo dựng. Chúng ngăn cản lòng yêu nước của người dân để tưởng
niệm 64 thủy binh anh hùng đã bỏ mình trên đảo Gạc Ma vào ngày 14-3-
1988. Còn nỗi nhục nào hơn chỉ vì sợ mích lòng bọn cướp biển Trung Quốc!!
Nhiều chính trị gia đã từng nói, sự lừa dối là thứ
thuốc phiện của chủ nghĩa cộng sản. Chúng lừa dối người lẫn mình, bưng bít
thông tin để lừa người trí thức, nói láo với nông dân để nâng họ lên tận trời
xanh, tâng bốc người ít học để họ làm điều ác, con lên án cha mẹ, vợ đấu tố
chồng để rồi sau khi đạt được mục đích tất cả đều trở thành vật hy sinh, bị
chính con người cộng sản thanh trừng giết hại chẳng gớm tay. Chế độ cộng sản
cai trị người dân bằng vũ lực như lời khẳng định của Mao Trạch Đông “Súng đạn
đẻ ra chính quyền, hay quyền lực đặt trên nòng súng”.
Là người dân Việt Nam, chúng ta phải biết rằng bọn
cộng sản Việt Nam đã lừa đảo quá nhiều rồi, chúng dối trá lường gạt để cùng
nhau chia chát làm giàu trên xương máu nhân dân mà không cần biết đến sự cùng
cực đói nghèo cả một dân tộc. Tài nguyên quốc gia bị lần lượt tịch thu bán dần
mòn vào túi tham của bọn tham ô lãnh đạo đảng. Bao nhiêu công trình đang xây
dựng bị dở dang, hàng loạt các tập đoàn kinh doanh thất thoát hàng chục tỷ đôla
cùng toàn thể hệ thống ngân hàng tín dụng bị sụp đổ. Nhiều chủ tịch ngân hàng
đồng loạt vào tù bên cạnh những căn nhà đồ sộ cùng khối tài sản khổng lồ của
bọn quan tham vẫn tiếp tục ngày càng vững mạnh.
“Chúng ta giờ
đây đang đứng chót ở Asean, có cái còn thấp hơn Lào, Campuchia, Myanmar về mặt
doanh nghiệp (Nguyễn Tấn Dũng thú tội trong
buổi họp ngày 25-3-2015 đến nay vẫn không có gì thay đổi). Có nhiều người nước ngoài đã đặt thẳng vấn đề với
người Việt chúng ta. Chúng ta thỉnh nguyện chính phủ Hoa kỳ và các nước phương
Tây không trợ cấp, không mua bán hoặc tiếp tay cho một chế độ độc tài gian ác
phi nhân quyền. Trong khi đó, chính chúng ta trực tiếp hoặc gián tiếp chuyển về
Việt Nam hàng tỉ đôla mỗi năm. Số tiền nầy chiếm hơn 1/3 ngân sách tài chánh
của chế độ đương quyền, để nuôi dưỡng đảng cộng sản Việt Nam vẫn còn tiếp tục
đè đầu, đè cổ người dân.
Tháng Tư có lắm người vui nhưng
cũng có triệu người buồn. Lời nói nầy được phát xuất từ sự ăn năn, hối hận của
một tên tội phạm, cựu Thủ Tướng Việt Cộng Võ Văn Kiệt trước khi đã trở nên
người thiên cổ. Tại hải ngọai nầy đã biết bao nhiêu lần những “con buôn” chính
trị, muốn xóa sổ quên đi sự bạo tàn của cộng sản trong những ngày đầu cưởng
chiếm được miền Nam. Danh từ ngày Quốc
Hận biến thành ngày Tỵ nạn, ngày Tự Do hay ngày Thuyền Nhân để từ bỏ một sự
kiện lịch sử quan trọng đã làm điên đầu kẻ luôn tự xưng mình là chiến thắng.
Họ muốn chúng ta xóa bỏ hận thù cùng bắt tay với họ để quên đi quá khứ, một quá
khứ dơ bẩn do chính cộng sản gây ra và bây giờ không muốn nhìn lại. Họ hô hào
nghị quyết 36 để nối vòng tay lớn với chúng ta, những kiều bào hải ngoại, nhưng
cũng chính họ dùng tiền của cướp giật của nhân dân trong nước để tiếp tục đánh
phá chúng ta. Ngày Quốc Hận 30 tháng Tư
hàng năm là một ngày lịch sử của cả dân tộc chúng ta mà đã là ngày lịch sử thì
làm sao có thể thay thế được. Ngày nào đảng Cộng Sản còn là ngày ấy vẫn còn
hận thù trong tim óc của mọi nguời chúng ta. Chúng ta đã bị mất tổ quốc mất quê
hương vào tay bọn cướp vào đúng ngày đau thương đó. Không một cá nhân hoặc tổ
chức nào vì quyền lợi riêng tư có quyền thay đổi ngày lịch sử đó.
Nghị quyết SCR29 do tân Thượng Nghị sĩ Janet Nguyễn đệ
trình đã được thông qua ngày 26-03-2015 để tưởng niệm Tháng Tư đen cho Người
Việt tỵ nạn cộng sản tại tiểu bang California vào mùa Quốc Hận lần thứ 40 lưu
vong của chúng ta là một quyết định đúng đắn. Những ai tiếp tay cho nghị quyết
SJ455 của Lưỡng Viện Quốc Hội Virginia ban hành 2 năm về trước hoặc Dự luật
S219 mới đây của Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải tại Canada là hoàn toàn không hợp
lý chỉ làm hại cho công cuộc đấu tranh chung, mặc dầu bọn cộng sản phản đối
quyết liệt. Nhưng chúng ta nên nhớ rằng: Đừng tin vào những gì cộng sản nói mà
hãy nhìn những gì cộng sản làm (lời Tổng Thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu). Ngày 30-4
hàng năm vẫn mãi mãi là ngày Quốc Hận để nhắc nhở cho con cháu chúng ta biết vì
sao mà chúng ta có mặt tại xứ sở Tự Do nầy.
Bốn mươi hai năm mùa Quốc hận đã đi qua, người dân
trong nước đã quá ê chề dưới sự cai trị độc tài của đảng cộng sản. Việc bắt
giam các nhà trí thức một cách rầm rộ trong nước gần đây đã nói lên sự sụp đổ
không sớm thì muộn của đảng cầm quyền. Nhiều hình ảnh dân oan đã không còn sợ hải
trong các cuộc biểu tình đả đảo cộng sản, hoan hô chính phủ Việt Nam Cộng Hòa với
ngọn cờ vàng thân yêu của tổ quốc trong tay, đã nói lên đâu là chính nghĩa của
kẻ luôn tự xưng là người chiến thắng.
Bốn mươi hai năm qua, đã đến lúc Đảng Cộng Sản Việt
Nam nhìn thấy cần sức mạnh khối tài lực của người Việt tại hải ngoại. Qua hình
thức văn hoá vận bằng nghị quyết 36 để chiêu dụ những kẻ hám danh, trục lợi
nhằm lũng đọan hàng ngũ quốc gia. Nhưng chúng đã hoàn toàn thất bại vì những
thứ mà chúng kiếm được là những thành phần rác rưới nhẹ dạ, hám danh, một loại
phế thải trong tập thể cộng đồng Người Việt Quốc Gia đang sống lưu vong tại hải
ngoại. Ở đâu và bất cứ thời nào cũng có những tên Việt gian trở mặt theo kẻ thù
để đâm sau lưng chiến hữu và đồng bào bất chấp hậu quả. Bọn tay sai nầy chỉ
biết có tiền, nhắm mắt vâng theo để quậy phá làm tan rã khối đoàn kết chống
cộng của chúng ta.
Tháng Tư xứ người nắng ấm tình nồng, tháng của đất
trời vào Xuân chim hót líu lo, nhiều cụm hoa dại màu rực rỡ như khoe sắc khắp
mọi nơi. Màu cỏ non xanh mướt cùng những cơn mưa nhẹ bất chợt buổi chiều đã gợi
nhớ lại nỗi buồn trong lòng người xa xứ. Qua rồi những ngày tháng Tư buồn thảm
lê thê của người dân miền Nam mất nước. Tháng Tư năm nay, chúng ta đốt nén nhang
cầu nguyện những người quá cố hãy vì sự tồn vong và tương lai đất nước, giúp
chúng ta nghị lưc và sáng suốt để tiếp nối đoạn đường. Xin cúi đầu, tưởng niệm
anh linh, liệt sĩ đã vị quốc vong thân phù trợ chúng ta thêm dũng cảm để tiếp
tục cuộc đấu tranh vì chính nghĩa. Với tất cả lòng thành và nhiệt tâm chúng ta
sẽ cùng toàn dân trong nước đòi cho được “Dân chủ, Nhân Quyền và Chủ Quyền” cho
đất nước và dân tộc Việt Nam. Tháng Tư 2015 sau 40 năm ngày Quốc Hận, danh dự
người lính QLVNCH đã được phục hồi qua bộ phim Rider the Thunder của đạo diễn
Fred Botkin, vừa được trình chiếu tại rạp Regency từ ngày 27-3 đến 2-4-2015 tại
thành phố Wesminter miền Nam California. Đây là câu chuyện thật đầy tình chiến
hữu giữa người chiến binh Việt Nam Cộng Hòa cựu Trung tá Lê Bá Bình, nguyên
Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn 3 Sói Biển và bạn đồng minh Hoa Kỳ là cựu Đại Úy cố
vấn John Ripley. Họ đã cùng nhau lập chiến công vang dội, phá sập cây cầu Đông
Hà và chận đứng được sự tấn công ồ ạt của chiến xa địch dọc chiều dài QL1 vào
mùa Hè đỏ lửa 1972, để rồi sau đó tái chiếm lại Cổ Thành Quảng Trị và giữ vững
thành phố Huế cho đến những ngày cuối Tháng Ba rồi sau cùng là toàn thể miền
Nam đã hoàn toàn rơi vào tay cộng sản vào ngày 30-4-75. Cựu Trung Tá TQLC Lê Bá Bình cũng như hàng chục
ngàn Quân Cán Chính VNCH đã phải rơi vào cảnh tù đày cùng biết bao khổ
cực gian nan. Cùng lúc đó tại Hoa Kỳ Đại Úy Ripley được nhận nhiều huy chương
và sau nầy trở thành Đại Tá hồi hưu, Giám đốc Viện Bảo Tàng Quân Sử TQLC Hoa Kỳ.

“Buổi ra mắt phim
Rider the Thunder tại Grand Prairies Texas”: 4/2015
Nhiều cựu chiến binh Hoa Kỳ đã bị đối xử tồi tệ sau khi
hồi hương về nước vì những thế lực phản chiến chống đối chiến tranh Việt Nam và
đổ lỗi cho các quân nhân về tình hình bi thảm ở Việt Nam. Mãi đến 44 năm sau
danh dự người lính đã được phục hồi bằng sắc lệnh S305 do Tổng Thống Donal
Trump vừa mới ban hành, ấn định ngày 29-3-2017 là ngày Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ đã
chiến đấu vì Tự Do cho miền Nam Việt Nam và khuyến khích việc treo cờ Quốc Kỳ
tưởng niêm ngày nầy hàng năm.
Tháng Tư 2017 đánh
dấu một năm, người dân 4 tỉnh miền Trung đã lâm vào cảnh bần cùng vì thảm họa
Formosa do cộng sản rước vào đầu độc môi trường sống của ngư dân Việt Nam. Cá chết
trắng bờ biển 4 tỉnh miền Trung, khởi đầu từ Hà Tỉnh theo dòng hải lưu lan dần
xuống các tỉnh Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên - Huế... Nhiều cuộc biểu tình
xảy ra khắp nơi với sự đàn áp thật dã man của bọn người lòng lang dạ thú. Sự
đấu tranh quyết liệt nầy đến nay vẫn còn đang tiếp diền… và mới đây vào ngày 9
tháng Tư năm 2017 lần đầu tiên xuất hiện lá cờ vàng chính nghĩa của miền Nam
Việt Nam trong cuộc biểu tình của người dân Hà Tĩnh.
Trước hiểm
hoạ mất nước cận kề, Giáo Xứ Các Thánh tử Đạo VN tại Houston thay vì tiếp tay
hỗ trợ cho cuộc đấu tranh của các giáo phận Nghệ An, Hà Tĩnh lại tổ chức Hội
Chợ Xuân –Crawfish Festival để ăn mừng vui chơi vào đúng thời điểm những ngày
cuối tháng Tư, được mọi người Việt tị nạn tại hải ngoại xem như là dấu mốc đau
thương của hàng triệu Quân Dân Cán Chính đã hy sinh vì chính nghĩa Tự Do.
Nhiều tiếng
nói đã gióng lên để phản đối mạnh mẽ sự kiện đáng tiếc này, nhất là trước nguy
cơ nhiều nhóm khác nhau tại Hoa Kỳ cũng như tại Âu Châu đã cùng thực hiện những
chương trình ca nhạc vui chơi đúng vào ngày tang thương 30 tháng 4, vô tình hay
cố ý tiếp tay cho âm mưu của nhà cầm quyền Cộng Sản muốn xoá nhoà hình ảnh đau
thương của biến cố trọng đại này. Dù lập luận thế nào đi nữa, tập thể Người
Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản chúng ta cũng không bao giờ chấp nhận hành động
vô đạo đức vui chơi của những người đứng ra tổ chức
Có mùa Quốc
hận 30-4 nào mà chúng ta không ngóng trông một cơn bão chính trị đột biến để
giật sập chế độ cộng sản hiện hành. Có mùa Quốc hận nào mà chúng ta không mơ
ước cho đất nước và dân tộc Việt Nam sớm thóat khỏi chế độ độc tài toàn trị.
Những cuộc biểu tình rầm rộ đã xảy ra trong nước khắp 3 miền theo lời kêu gọi
thống thiết của Linh Mục Nguyễn Văn Lý hội tụ hàng chục ngàn người tại Sài Gòn
và ngay tại trung tâm thủ đô Hà Nội cùng nhiều thành phố từ Nam ra Bắc để phản
đối sự độc tài tàn ác của chế độ đương quyền, đã là những tia sáng long lanh
đang hứa hẹn một mùa Xuân “Á Rập” mới cho đất nước và dân tộc Việt Nam...”
Một cựu đảng viên Lê Minh Đức
của ĐCSVN “phản tỉnh”: “Thảm họa diệt chủng đã hiện ra trước mắt, không ai
có thể cứu được dân tộc Việt Nam khỏi thảm họa này, ngoài 90 triệu người Việt”
Ngày tàn của đảng cộng sản Việt Nam sẽ không còn bao
lâu nữa... Những kẻ bạo phát rồi sẽ bạo tàn. Lịch sử dân tộc đã chứng minh điều
đó.
Arlington, mùa Quốc hận 30-4-2017
0 comments:
Post a Comment