Dòng Máu Việt Nam Cộng Hòa

Friday 7 August 2015

40 Năm Hội Ngộ : Vinh Danh Kingbee PD219 và Lôi Hổ Nguyễn Cao Vỹ

Xin gữi đến quý anh bài viết của Lôi Hổ Nguyễn Văn Hải

Bài viết mà cháu Trâm đã đọc trên net do anh Chung một cựu Thông Dịch Viên thuộc Chiến Đoàn 1 Xung Kích hiện đang sống ẩn danh tại VN.


Dạ con kính chào Bác,
Dạ con là Nguyễn Phương  Trâm, con là con gái lớn của Cố Thiếu tá Nguyễn Cao Vỹ.

Chiều nay người bạn của con đã gửi bài viết của Bác, Bác viết về Ba của con. Con và nhỏ em gái đã khóc khi đọc bài viết của Bác...😢 Ba của con đã mất 45 năm rồi, khi đó con chỉ là một con bé con 5 tuổi. Con chỉ được nghe Mẹ kể về Ba của mình mỗi khi con hỏi Mẹ về Ba. Nay con rất vui vì còn có Bác, có các anh em đồng đội của Ba con vẫn còn nhớ tới Ba con. Con xin đại diện gia đình xin thành thật cám ơn Bác rất nhiều về bài viết Nói và Hứa / Nguyễn Cao Vĩ.

Hiện con đang ở tiểu bang Pennsylvania / USA. Con không biết là có gần với tiểu bang Bác ở hay không? Nếu được Bác có thể cho con gặp Bác trước là con xin cám ơn, sau là để con  hình dung ra Ba cua con là như thế đó...qua hình ảnh của Bác. Và có thể được con muốn nghe Bác kể chuyện ngày xưa của Bác và anh em đồng đội của Bác.

-----

Lôi Hổ / Bài Viết Vinh Danh Kingbee PD219 và Lôi Hổ Nguyễn Cao Vỹ


Đại Úy Nguyễn Cao Vỹ đang khom lưng
Trong cái gọi là "Chiến tranh ngoại lệ". Sự cải danh xưng là điều cần thiết ... Từ những trại được gọi là FOB (Tiền doanh) đến CCN (Nhân viên kiểm soát Bắc) và nay cải danh là TF1AE (Lực lượng Đặc nhiệm 1). Người  Mỹ bắt đầu chuyển giao phần nào lực lượng cho Nha-kỹ-thuật. Đơn vị phụ trách tình báo quân sự chiến lược của  QLVNCH. Hai toán Thám-sát đầu tiên Thăng-long và Bắc  bình. Nay thêm bốn toán nữa được chuyển giao với tên gọi mới là Hải-điểu, Hải-sơn, Hải-long, Hải-yến, Hải-sư, Hải-vân... Đại-đội B người Thượng cũng được chuyển giao. Trại còn lại hai mươi lăm toán thám sát và Đại đội A (Người Nùng và Miên) Vẫn do người Mỹ trực tiếp chỉ huy...Toán tôi Thăng-long được bổ sung quân số và đổi tên thành Hải-sơn. Thiếu úy Bửu Chính đi Kontum nhận lãnh nhiệm vụ mới. Thiếu úy Phạm ngọc Điệp thay thế làm toán trưởng, Trung sĩ Trần Quang, toán phó cùng sáu Biệt kích quân (Special Commando Unit)... Toán chúng tôi được lệnh về Long thành (Trung-tâm-huấn-luyện Biệt-kích) thụ huấn khóa Nhẩy dù.  Năm ngày phép sau khóa học Nhẩy-dù. Sài-gòn với những đường phố hoa lệ. Cái sang trọng từ mọi nơi...Khách sạn, quán xá, cà phê, nhà hàng, rạp hát.v.v. Thảy đều mang tính khác thường. Chúng tôi như choáng ngợp bời sự sa hoa, sắc mầu...Giao kết mỗi người 5000 đồng cho năm ngày phép (giá trị bằng một tháng lương người lính quân dịch độc thân). Tám người trong toán. Như những anh Mán rừng lên tỉnh, cuộc chơi cũng chỉ ở cấp xã vì túi tiền có hạn. Nguyễn duy Châu luôn phải tính toán trước những đề nghị này kia... Từ những nơi xa lạ, tụ nhau trong một nhà và cùng nhau chơi một trò chơi tạm gọi là cuộc đời... Ngày mai sẽ ra sao, ai biết?. Cuộc sống này về đâu?. Ai biết và tương lai nào cho ta... Mù mịt, chẳng cần biết!? Những con bạc cuộc đời vẫn dửng dưng chạy theo số phận. sống không cần ngày mai. Chết là cõi đi về... Cái khóa nào của thân phận con người... Ôi chỉ có Thượng-đế biết ! Ta chỉ là sản phẩm của Chúa... Vậy tùy vào cuộc chơi của Chúa... Trong chiến tranh quả thực nó đẻ ra lắm thứ đời thường. Đứa bé tập đi muốn vững chãi phải té ngã nhiều lần...Tới đây, an ủi một điều cái té của cuộc đời hôm nay sẽ mang lại kết quả tốt đẹp cho ngày mai. Năm ngày phép cho những đêm tình tạm bợ, bia bọt thâu đêm, suốt sáng. Cái thứ mùi son phấn, bia men hiển nhiên không thể thiếu. Nó như tô điểm đậm nét hay là gia vị của cái chơi mà theo sau phải là chữ bời. Những ngày phép qua mau, trình diện trả phép tại Sở liên lạc (Đơn vị chỉ huy) Nằm sát bên Sân vận động Quân-đội... Khoảng mười giờ sáng. Leo lên chiếc C123 (Blackbird) về lại Đà-nẵng.
Tiếp theo sau những ngày tháng của đời lính Biệt-kích. Hết huấn luyện rồi lại hành quân. Chương trình hoạch định và chỉ huy vẫn trực tiếp do người Mỹ đảm nhiệm...Toán Hải-điểu ở sát cạnh toán tôi vừa phải bổ sung. Chuyến xâm nhập vừa qua bốn chết một bị thương. Toán trưởng Thiếu úy Nguyễn Dứa tử trận. Cũng may toán bị địch theo dõi và tấn  công ngay trên bãi đáp triệt xuất. Đoàn trực thăng rước toán can thiệp kịp thời. Bốc được toàn bộ toán về.

Đêm nay, từ khu cấm (Isolation). Toán chúng tôi được đưa ra phi trường Đà-nẵng. Trời lạnh lẽo, tay da xe lại, môi nứt nẻ. Chiếc C130 của Thủy-quân-lục-chiến Mỹ đang đợi. Cùng đi có một Trung đội Thám báo Mỹ. Yên vị trên máy bay, nhìn những ánh mắt của các binh sĩ Mỹ vẻ ngạc nhiên, thèm thuồng, nể nang trước sự trang bị hành quân của chúng tôi. Nhất là chỉ với bốn người...Họ cứ nhìn chăm chăm vào những cây súng Car 15 hay dây đai câu, găng tay đen...Đặc biệt không nón sắt. Trong quân đội họ biết chúng tôi đang phải thi hành nhiệm vụ hiển nhiên là trên mọi người lính... Máy bay đáp xuống phi trường, đồng hồ chỉ ba giờ sáng. Xe đón chúng tôi đến Căn cứ xuất phát 1- Phú-bài. Đã ba ngày qua, nằm chờ thời tiết. Những chiếc Kingbee cứ sáng đến chiều về... Hôm nay trời hênh nắng, nhưng gió lạnh vẫn buốt da thịt. Thiếu tá Phát (Vương vĩnh Phát) Sĩ quan điều nghiên không thám, đến gọi Thiếu úy Điệp và Trung sĩ Quang lên phòng thuyết trình không quân.
Do tính đặc biệt của mục tiêu, toán được khuyến khích đi bốn người, tuy ít nhưng êm ả, dễ lẩn trốn... Nhiệm vụ chính thám sát và phát hiện chỗ đặt khẩu phòng không loại mới nhất 100 ly mà cả đến F4 hay F100 cũng phải kiêng dè...Điều đáng nói là sau bao lần không kich. Khẩu phòng không ấy vẫn bình thường hoạt động lúc ẩn lúc hiện...Theo thuyết trình sáu chiếc Kingbee sẽ đưa chúng tôi bốn người vào mục tiêu. Sáu chiếc Kingbee sẽ đáp đất bằng sáu bãi khác nhau. Chỉ có một chiếc là thực sự có toán nhẩy...Covey chiếc OV10 đã bao vùng từ sáng. Báo về thời tiết đã cho phép. Sáu chiếc Kingbee nổ máy, trong lúc hai Cobra và hai Huey Gunship đang vòng chờ phối hợp...Gio lạnh và sương găng bay tạt vào khung cửa, trực thăng lên cao, những đám mây trắng loang lổ dưới kia, ánh nắng chả đủ sức sua đi cái lạnh và mây mù bay lãng  đãng...Núi cao sừng sững trước mặt. Dãy Trường sơn xanh thẵm, phía tà, phía hữu, núi nối nhau chạy dài không dứt...Băng qua và bỏ lại rặng
núi cao. Trực thăng đang trên lãnh thổ nước Lào. Covey và bốn trực thăng võ trang đang bay tầm thấp. Sáu chiếc Kingbee dần xuống quần đảo xác định bãi thả, mây mù bay bay loang loáng dưới ánh nắng yếu lan tỏa khắp núi rừng...Trực thăng võ trang không dọn bãi như thường lệ mà chỉ vòng ứng chiến phía trên. Hai chiếc Kingbee tách ngang đáp dần xuống đất và cứ thế tuần tự, sáu trực thăng đã đáp sáu nơi an toàn...Chiếc chở toán tôi xuống áp chót, đổ chúng tôi sát bìa rừng...Chỉ tích tắc toán đã biến vào rừng...Di chuyển thật nhanh, tôi gọi điện báo an toàn.
Núi rừng trở lại cái bình thường của nó, lạnh lẽo âm u đến khó chịu. Băng ngang con suối thấy toàn đá. Những chú cá thập thò kẽ đá nhìn chúng tôi xa lạ. Khu rừng rậm rạp cây cao...Châu dẫn đầu cứ phải lum khum tìm đường. Muỗi vo ve đâm sầm cả vào mặt, dưới chân đàn vắt uốn éo tìm mồi. Thoa vội thuốc trừ muỗi vào mặt, cổ và tay. Toán tạm nghỉ chốc lát...Một tiếng súng nổ chát chúa thật gần đã làm chúng tôi giật bắn người. Đứng lên tẽ sang hướng khác, di chuyển chậm, dò từng bước...Địch đang truyền tin và kiếm tìm từ bãi đáp xâm nhập chăng? Băng nhanh qua con đường rộng khoảng hai mét, nhìn dấu chân trượt mới mẻ, tôi rợn cả người...Có tiếng ai đó húng hắng ho sau lưng. Tôi bảo Trung sĩ Quang gài lại trái mìn M14 để xem có  phải bị theo dõi rồi hay không và ra dấu đi thật nhanh tránh nơi nguy hiểm này.
Vẻ yên ắng, an tâm phần nào bên gốc cây để ăn trưa. Địa thế không mấy rậm rạp, đủ che chắn, tầm nhìn tốt lý tưởng cho hành quân thám sát và tác chiến. Thiếu úy Điệp đang căn lại bản đồ, đánh dấu vị trí trái mìn M14 để báo cáo... Có thể toán chưa bị lộ tung tích. Vì nếu địch theo dấu di chuyển của chúng tôi ắt hẳn mìn phải nổ. Vội vàng di chuyển sau ăn trưa, toán tiến dần vào mục tiêu qua đi những đường mòn chằng chịt, lúc hướng này lúc hướng kia. Mọi sự đều suông sẻ, ánh mặt trời đã bị mây mù che khuất. Để ý thấy một địa điểm thuận tiện ra dấu hiệu cho máy bay. Toán dừng lại, chờ đêm tối. Có tiếng hú đáp lại sau tiếng hú gần đây ngân dài. Trong ánh sáng lờ mờ lành lạnh... Một hồi lâu ngồi nghe ngóng... Trung sĩ Quang gài trái Claymore phòng thủ. Trời đêm đen kịt, không trăng sao, chỉ còn tiếng thú rừng kêu, hú thênh thang, diệu vợi. Cảm tưởng như ở chốn ma quái, âm ty... Qua làn gió buốt lạnh, thu mình vào cái áo đi mưa, cố dỗ dành giấc ngủ.
Thức dậy vào lúc trời còn tối đen, tiếng gà gáy dồn dập, nhìn đồng hồ mới năm giờ sáng, nằm im bất động, suy tính việc ngày mới... Đúng kế hoạch hành quân. Sáng nay một cuộc không kích vào mục tiêu rồi tạo dựng giả định bốc toán ra khỏi khu vực, cốt để đánh lừa địch. Mặt trời đỏ lừ từ từ leo lên đỉnh núi. Bầu trời bỗng quang đãng, những đám mây đen nhỏ như vẩy con tê tê. Ca nước sôi cũng vừa nấu xong được đổ vào hai bịch gạo sấy, thêm ít nước lạnh cho vừa. Rồi ca cà phê thơm phức và một điếu Capstan cho phép...Tôi như quên đi thực trạng trong tiếng chim lao sao mừng ngày nắng mới. Đàn khỉ the thé, khịt khịt đuổi nhau trên cành cây. Ngay bên dưới một con trăn to lớn dài ngoằng cố leo lên cành cây to, hướng về đàn khỉ trên cao...Tháo trái Claymore phòng thủ. Toán di chuyển ... Tiếng ì ì quen thuộc của Covey nghe rõ dần. Thiếu tá Phát đang gọi toán, tôi trả lời và chuyển ngay bức điện báo cáo tình hình... Hai chiếc F100 Super Sabres bay vòng gầm gừ trên cao. Covey gọi toán và xin mở cửa sổ (ý muốn thấy vị trí toán). Ra dấu cho Trung sĩ Quang, hắn bắt đầu chiếu gương. mặt trời chếch ngang mặt, cố gắng lẩn tránh những đụn mây đen lì lợm. Ngọn núi cao phía đông, đỉnh chỏm trắng xóa mây mù bấu chặt, chỉ cách ánh mặt trời trong gang tấc.
- Tango echo đây papa kilo thấy vị trí của bạn rồi, mục tiêu hướng bắc cách khoảng 1000 mét. Yên tâm, chúng tôi bắt đầu vũ điệu Disco. Toán di chuyển trong tiếng bom đạn dậy đất trời, đợt tấn công thứ ba của máy bay chúng tôi đã nghe tiếng phòng không... Tiếng nổ chắc đục cách bắn như dè dặt sợ tốn đạn và có âm vang xa rộng. Chiếc Covey bay cao nhưng chậm chắc chắn là đang cố sức phát hiện mọi hoạt động của địch. Tôi báo cáo đã nghe tiếng phòng không nhập trận ngay tại vị trí đang oanh kích. Khu rừng tre hiện ra trước mặt. Xẹt qua đầu chúng tôi. Chiếc F100 cắt một lúc ba trái bom. Có lẽ hắn đã thấy được mục tiêu phòng không...Trên cao hai viên đạn xanh chỉ điểm đang vút lên máy bay. Một tiếng nổ ầm của động cơ phản lực, chiếc F100 tăng tốc vút thẳng lên cao. Những tiếng nổ rung rinh mặt đất...Châu đang so lại địa bàn bởi phải tránh những bụi gai dầy đặc. Thiếu úy Điệp đưa tay chỉ những mụt măng be bét trong bụi tre. Tôi cười lắc tay không sao đó là thú rừng. Còn nếu là người bẻ thì bằng bặn và gọn ghẽ. Qua khỏi được khu rừng tre, tiếp đến những gốc chuối chen nhau với cây rừng. Một cây cổ thụ to lớn dễ chừng phải vài người ôm mới hết vòng, tỏa những dây leo chằng chịt xuống tận gốc...Từ ngọn cây lao xao tiếng chim ca hót và trên cành cây lũ khỉ thi nhau chuyền cành. Hai chiếc F100 đã xong nhiệm vụ, trả lại yên tĩnh cho núi rừng, chỉ còn thi thoảng tiếng súng báo hiệu hay liên lạc của địch quanh đây. Âm thanh quen thuộc của Covey đang trở lại. Tiếng trực thăng khiêm tốn theo sau...Giai đoạn hai sắp được thực hiện. Ngồi nghỉ chúng tôi binh thản xem tuồng...Phút chốc đoàn trực thăng đã ở trên đầu. Hai chiếc Huey Gunship và bốn chiếc UH1 Huey được biệt phái từ Không quân Mỹ, dáng bè to, thấp sơn mầu ghi đậm truyền thống Không quân.Trận xạ kích bắt đầu rocket, tiếp sau khẩu 20 ly nổ dòn vào vị trí mà hôm qua chúng tôi xâm nhập. Sau đợt xạ kích thứ ba, một chiếc Huey tách đàn lao xuống. Hỏa lực trên Gunship hộ tống vãi đạn như mưa...Bằng suy đoán, theo tiếng trực thăng mà khi thấy khi không, diễn tiến tuần tự như quen thuộc và hình ảnh hiện lên trong trí chẳng mấy khác với tận mắt chứng kiến...Trực thăng đang dần lên trông thấy rõ bốn Biệt kích đang
tòng teng trên dây câu. Gunship thứ hai đang đổ xuống những thép và lửa cùng tiếng phóng rocket xèn xẹt...Bốn Biệt kích đã an toàn trên cao. Đoàn trực thăng đang lập đội hình để bay về căn cứ với bốn Biệt kích...Bằng hình nộm...Chắc chắn họ sẽ mang cất lại vào trong kho...Chúng tôi nghe thấy xung quanh súng bắn truyền tin cùng lúc của địch...Kế nghi binh đã có hiệu quả. Địa thế hiểm trở bởi đá và dốc dưới những tàn cây cao xòe rộng, đường di chuyển mỗi lúc một lên cao làm trì nặng đôi chân, mặt trời vào trưa, ánh sáng chỉ đủ xuyên qua kẽ lá bởi làn gió lay động trên tàn cây, tạo sự lung linh, lấp lánh. Lẫn trong cái không gian mờ ảo ấy là những làn gió lạnh buốt từ dẫy đồi thấp thoai thoải chạy dài xa tít dưới chân... Một bóng mây đen xuất hiện di động dần lên in trên tầng cây xanh thẫm từ phía đồi ngang bên. Trung sĩ Quang thay Châu đi đầu, bốn đứa tôi lặng lẽ tựa bóng ma trơi di động trong cái âm u, tĩnh lặng quanh âm thanh huyền ảo của núi rừng. Trung sĩ Quang đưa tay ra dấu ngừng lại. Tiếng người ho nghe một rõ, rồi tiếng trò chuyện dần đi lên. Bây giờ đã nghe rõ bước chân "Này Thái, câu gì mà cậu vẫn thường ngâm của ông Quang-Dũng, tớ nghe hay lạ ngâm lại đi cho tớ nhớ..."


Mắt trừng gởi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà-nội dáng Kiều thơm

Tiếng ngâm trầm buồn, cảm xúc...Tại nơi hiu quạnh này, chúng tôi nghe không phải chỉ một lần, nhưng ba lần ngâm lại trầm bổng, nhỏ dần theo bước chân, gío chen vào, tiếng núi rừng hào nhịp vào mộng mơ đời thường. Cái sự buồn uể oải trong chất giọng gần như vuột khỏi ước mơ...Xem ra chỉ còn sự tẽn tò...Nuốt nước miếng!.
Sau khi hội ý, toán quyết định lên thám sát con đường. Thiếu úy Điệp và tôi nhẹ nhàng tiến lên, được khoảng bốn, năm mét một con đường quá là rộng ập vào mắt. Lá cây rừng không phủ hết được mặt đường, dấu vết bánh xe đạp và dấu chân đi dép ấn xâu xuống mặt đường còn in rõ... Điệp lấy vội máy ảnh ra chụp...Rút về, bàn tính, không còn cách nào khác sau khi đã căn lại bản đồ. Toán vượt qua con đường. Ngồi nghỉ mệt bên tảng đá, có tiếng hú sau lưng từ con đường cất lên, theo sau là những lao xao tiếng người nói cười đùa giỡn...Nắng quá trưa tự dưng in rõ trên tàn cây cao rậm, phút chốc tắt đi trả lại mầu xanh đen thẫm, bên dưới đồi một làn mây trắng mỏng như cố nhô lên...Nghĩ bụng càng nhanh càng tốt chúng tôi vội rời xa con đường. Súng địch bắn báo hiệu cho nhau âm vang hẳn núi rừng... Một áp lực đang đè nặng mà chả ai bảo ai đều thể hiện trên gương mặt. Toán cố di chuyển thật êm cả buổi chiều bằng sự cẩn thận, trong trạng thái bất an, nôn nóng. Trời tối mờ mờ, chúng tôi ngồi ăn cơm và nghe động tĩnh. Thấy êm, di chuyển kiếm chỗ ngủ đêm quanh một tảng đá. Trung sĩ Quang đã gài xong trái mìn Claymore, cũng là lúc bóng đêm bao trùm. Bôi thêm thuốc trừ muỗi, quanh đây chỉ còn tiếng côn trùng và tiếng thú từ xa vọng lại...Kéo áo đi mưa đắp lên người tôi cố để đi vào giấc ngủ bằng hình dung bầu trời xanh ngắt, cao tít ngàn sao...Trước lúc ngủ, nghe thấy quanh đây có tiếng trở mình ,thở dài...Một con chim lợn đi ăn đêm, tiếng kêu thê lương. Thức dậy vào lúc trời còn tối, duỗi chân cho đỡ mỏi rồi nằm nghe gà gáy. Một làn gió đưa cái lạnh ập đến, bất giác rùng mình. Trong cái tỉnh lặng đen như mực bao quanh, tự nhiên tôi co người lại tay cố kéo đắp chặt thêm chiếc áo mưa, giật mình vì tiếng cười như ma trêu phát ra từ chỗ ngủ của Châu, tức mình tôi chép miệng " Mẹ lại mơ thấy con ghệ nào rổi "Âm thanh tiếng cười như xoáy vào khoảng không rồi dội lại tạo một nỗi kinh dị trong trí mà tôi muốn thu xâu dán người sát đất... Đã có tiếng cựa mình thức giấc của đồng đội và tiếng Quang lầm bầm "Đù mẹ, ngủ cười chi rứa..."  Theo sau là cái đá chân... Thêm một tiếng ú ớ nữa Châu mới tỉnh bật dậy. Cảnh vật mờ mờ rồi rõ hẳn, phút chốc tạm quên những suy nghĩ vẩn vơ. mọi người lục đục đun nước chế vào bịch gạo ăn trong ngày xong pha cà phê...Hút thuốc trong áo mưa trùm sát đất... Trung sĩ Quang vừa tháo xong trái mìn Claymore. Điệp đưa bức điện tin cho tôi và đang cùng Châu tính hướng đi. Tôi nhắc Quang nhớ gài lại hai trái mìn M14 trước khi di chuyển để chống theo
dõi... Toán lên đường cũng vào lúc mặt trời lú lên đỉnh núi mờ từ
xa... Máy bay đã lên bao vùng, tiếng động cơ quen thuộc từ hướng đông vọng lại. Tôi bật máy chờ đợi. Tiếng gọi từ Covey vang trong máy... Đại úy Vỹ (Nguyễn-cao-Vỹ) trên phi cơ. Chuyển ngay bức điện. Toán chúng tôi ngồi chờ lệnh. Tiếng súng nổ phát một tứ phía truyền tin cho nhau... Đáng chú ý là hướng mà toán dự định đi tới. Tiếng gọi của Đại Úy Vỹ lại vang lên. Tôi nhận bức điện và chuyển ngay cho mọi người "Tiếp tục nhiệm vụ thám sát, yên tâm máy bay ứng chiến 100%" Vậy là đề nghị oanh kích đã không được chấp nhận... Chiếc Covey đã bao vùng khác, tiếng động cơ nghe rất nhỏ. Toán tiếp tục vào mục tiêu... Đàn chim bay xà xuống rượt đuổi nhau rồi lại vút lên cao. Đường dốc và đá lởm chởm đã làm sự di chuyển thêm khó khăn. Lắng tai nghe, gần như có tiếng động cơ xe chạy phía sau. Thiếu úy Điệp ra lệnh dừng lại để nghe ngóng lượng tình hình. Qủa đúng, tiếng động cơ mỗi lúc một rõ. Một tiếng gầm rú như xe đang lên dốc mà chở nặng... Ngồi bất động bên một gốc cây, chúng tôi im lìm chờ đợi tình hình... Chính xác là trên con đường hôm qua. Địch đang gọi nhau, lao xao bên cạnh tiếng ì ì nặng nề của xe. Con đường nghe ngâm thơ ngày hôm qua, giờ đang náo nhiệt. Vẻ chậm chạp  di chuyển của địch làm chúng tôi sốt ruột...Ánh sáng từ cao chiếu xẹt tia nắng bởi luồng gió lốc ào ào trên tàn cây. Toán quyết định trụ lại để xem chừng hướng đi tới của đoàn xe địch. Tiếng xe và tiếng người mỗi lúc càng gần như sắp đâm thẳng vào chúng tôi. Con đường cong vòng ra sườn núi. Thấp thoáng đã thấy cành lá di động theo tiếng xe. Mọi cặp mắt chúng tôi chăm chú theo dõi và rồi đến một khoảng cây thưa thấp. Mầu áo xanh bộ đội hòa cùng cây lá như bóng âm binh nhảy múa. Chúng tôi giật mình vì đang ở sát bên con đường mà không biết...Hai chiếc xe đã đi qua và đang có vẻ lại lên dốc hòa lẫn tiếng hò dô như người đang trợ lực cho xe. Thiếu úy Điệp đang ghi chú trên bản đồ đánh dấu vị trí con đường. Tiếp tục di chuyển trong tiếng xe nhỏ dần...Một con đường vận chuyển ngang sườn núi hướng nam bắc, chân bước mà lòng cứ mãi nghĩ và đặt ra nhiều giả thuyết...Áp lực thật nặng nề, bởi lâu lâu tiếng người hú gọi nhau...Mạn rừng này dễ di chuyển, nhưng khó thở... Một con chim xà xuống tíu tít liên hồi như gặp gì cấp bách. Châu và Điệp cùng ngồi xuống tay ra hiệu dừng lại. Tiếng người ho...Đúng như dự đoán, con chim trên cành gặp khách lạ. Một giọng người cất lên trong hai tay để sát miệng làm loa "Hú hú Mấm ơi, về ăn cơm" và rồi lại quay sang hướng
khác lập lại, giọng đi về phía trước. Tiến thoái lưỡng nan... Bên đông là con đường xe, bên tây là địch...Chỉ còn liều mạng tiến lên. Tôi ra dấu ở đây nguy hiểm rồi phất tay đi về phía trước. Đường đi bị chắn ngang bằng những tảng đá to lớn dị thường cao bằng nóc nhà... Như lạc vào mê cung, toán dừng lại quan sát động tĩnh. vẻ
yên lặng giờ này nghe rõ tiếng thở của bốn người. Một hồi kẻng vang lên không xa, rồi tiếng người lao xao nói cười. Tôi bảo Điệp soạn ngay bức điện báo tình hình và yêu cầu oanh kích... Nhìn địa thế nơi đây chiến đấu tốt. Tôi bật máy liên lạc Covey... Gọi đến năm sáu lần, tiếng Covey trả lời có vẻ hơi yếu, có lẽ đang bao vùng ở xa. Tôi chuyển bức điện yêu cầu rồi chờ đợi... Ăn vội bữa cơm, bên dưới kia tiếng lao xao không dứt như càng lúc tụ hội càng đông. Lại tiếng kẻng vang lên theo sau tiếng hô gì đó...Tình hình lúc này, chúng tôi có vẻ quen dần, không còn sợ để đổ mồi hôi như trước...Nửa tiếng trôi mau, trong máy Covey đang gọi. Tôi trả lời và nhận ngay một điện tin... Điệp đang dịch lại bằng khóa mật mã... Lời yêu cầu được chấp nhận. Toán chuẩn bị mục tiêu oanh kích trong thời gian ba mươi phút nữa...Thế có nghĩa là sự phối kiểm tin tức tức tại Trung-tâm hành-quân...Tin giữa toán và các máy từ Trung-tâm tác-chiến điện tử phù hợp nhau...Toán di chuyển nhanh
tìm địa điểm thích hợp. Hai chiếc F4 đang bay vòng trên cao cũng là lúc chúng tôi có được địa điểm chiến đấu tốt và dễ dàng ra hiệu cho máy bay. Chiếc Covey đang bay trên đầu gọi toán xin mở cửa sổ. Tôi ra hiệu cho Điệp...Ánh sáng chiếu thẳng từ gương lên máy bay.
- Indian Alpha (tên toán) Tôi thấy bạn rõ, xin cho ngay mục tiêu.
- Kilo hotel (tên Covey) đây Indian Alpha. Mục tiêu hướng tây cách
chúng tôi ba trăm mét.
- Indian alpha, hãy cho tôi biết đã đúng mục tiêu chưa?
Covey xà xuống trái rocket được bắn ra và một cột khói trắng bốc lên. Máy bay đang nghiên lao vút lên...Tiếng lao xao của một số đông người kèm theo tiếng kẻng đánh gấp rút, người ta đang hú gọi nhau cùng lúc những đàn chim bay táo tác tìm chỗ ẩn.
- Kilo hotel, kéo về hướng đông một trăm mét.
- OK Indian alpha, ẩn núp cho kỹ, mục tiêu rất gần với anh... Cho panel đỏ hồng.
- OK Kilo hotel, xin cho tác chiên, toán sẵn sàng, đã có panel theo yêu cầu. Covey bắn trái rocket thứ hai, tiếp ngay sau chiếc F4 lao xuống gầm thét loạt đại bác và cắt một lúc hai trái bom. Kinh thiên động địa, tiếng nổ tạo chấn động đến tức cả ngực, khói lửa bao trùm trước mặt và từ từ cuộn lên cao. Chiếc F4 đang trên cao như xem kết quả và chờ lệnh Covey... Bất chợt sau lưng tiếng ầm vang, xẹt qua đầu ngọn cây và hàng bom trút xuống bên dưới lửa khói lan tràn... Loạt napalm đang thiêu hủy mục tiêu, theo sau là những tiếng hét la vang dội góc rừng và tiếng súng của địch bắn lên... Chiếc F4 vừa ghim thêm ba trái bom và đang lao lên bằng tiếng gầm rú của động cơ phản lực... Giật mình nghe rõ tiếng súng bắn phầm phầm, nhát gừng, chậm rãi không bắn từng loạt... Nhìn ra chiếc F4 kéo theo sau hàng khói đen và kìa chiếc dù đang tòng teng kéo chiếc ghế của phi công. Một tiếng nổ vang trời dội đến, ngoài xa cột khói bốc cao.
- Kilo hotel đây Indian alpha, khẩu phòng không đang ở hướng bắc cách chúng tôi 300 mét.
- Indian alpha nhận rõ và sau đây cho biết ý kiến. Đảo nửa vòng chiếc Covey từ trên cao phóng trái rocket xuống mục tiêu vừa được chỉ dẫn. Nhìn làn khói bốc lên tôi ước lượng.
- Kilo hotel, kéo về hướng nam 150 mét.
- Indian alpha, quá gần vị trí của bạn, bạn thấy thế nào cho biết. trả lời...
- Kilo hotel, không sao đã có những hàng đá bảo vệ...Chơi đại đi.
Thế rồi theo sau trái khói chỉ điểm lần hai, chiếc F4 còn lại mở một
lúc bốn trái bom... Liên tục tiếng tiếng nổ động trời...Một luồng kình lực mạnh khủng khiếp dồn ép, dội đến...Rất khó thở và đau đau ở ngực...Nhưng trước bom nổ, tiếng phòng không rất rõ, nặng nề và tròn ấm vang dội. Đảo một vòng trên cao chiếc F4 như người lữ hành ngắm cảnh nhìn Covey đang săn sóc người phi công mới đáp đất... Nhàn nhã chẳng bao lâu...Chiếc F4 đang hung hăng như điên tiết lao xuống. Một loạt đại bác và thêm những trái bom thả ra từ bụng... Máy bay cứ tầm thấp mà bay rồi mới tăng tốc vụt lên. Bên dưới lửa văng xa lan rộng. Chỗ nằm của chúng tôi, đột nhiên sức nóng lan tỏa nhanh, tôi còn cảm thấy tóc trên đầu nong nóng... Thời gian như ngừng lại, trận địa bỗng yên tĩnh lạ...Gió ở đâu lốc từng cơn. Mặt trời bị che bởi cơn mây đen. Ánh sáng phản chiếu từ chiếc Covey đang săn sóc người phi công, trên trời cao chiếc F4 vòng vòng và bên dưới này chúng tôi hoang mang chờ diễn tiến.
- Indian alpha đây Kilo hotel, tôi sẽ đến với bạn trong tích tắc,
phiên làm việc mới của tôi...Bạn đã nhận ra tôi chưa?. Tiếng nói của Đại úy Vỹ (Nguyễn cao Vỹ) trên phi cơ và chiếc O2 xuất hiện theo sau bốn trực thăng càng lúc càng gần. Hai A1 Skyraider đồng hiện diện...Chiếc F4 mất bạn đang lẻ loi trên cao, có thể anh ta cố
chờ xem trực thăng cứu viên phi công để yên tâm trở về. Một chiếc F100 vừa lên từ vị trí phi công lâm nạn và cái bóng trực thăng đang lên cao. Viên phi công đã được cứu.
-India alpha, xin cho biết tình hình.
- Kilo hotel tôi đã bị lộ diện, yêu cầu triệt xuất vì áp lực địch bao
quanh. Cho đánh phá mục tiêu hướng tây 300 mét và mục tiêu hướng bắc 300 mét. Covey lao xuống mục tiêu hướng tây nhìn trái khói trắng bốc lên, tôi gọi.
- Kéo về hướng đông 100 mét.
Trái khói thứ hai đúng mục tiêu...Chiếc F100 xuống với thép và lửa bao trùm khu vực và địch đồng loạt súng nổ bắn đuổi theo máy bay
Chiếc O2 Covey vừa hoàn chỉnh mục tiêu thứ hai và đang bốc ngược lên. Tiếng đại bác 20 ly dòn dã và rồi từ chiếc A1 Skyraider thêm loạt bom chùm (cluster) như đàn ong bị vỡ tổ dăng dăng lao chụp xuống mục tiêu... Covey hoàn thành xong màn chỉ điểm đang ung dung trên kia điều nghiên oanh kích. Tôi vẫn nghe rõ mọi điện đàm giữa Covey và máy bay oanh kích, đôi lúc có tiếng của Đại úy Vỹ chen vào... Trận địa lại trở nên sôi động. Gio hất lên quật lại cái mùi khét của bom đạn. Tiếng nổ dữ dội động địa của bom hủy diệt và trước mặt hướng bắc lửa chạy dài bởi bom napalm. Chúng tôi nằm đây chứng kiến xung quanh cảnh địa ngục và địa ngục nếu có thì chắc cũng chì như thế.
- India alpha, tôi đã trúng đạn...
Hoảng hốt ngẩng đầu nhìn lên, chiếc O2 như một cột khói đen xì lao thẳng xuống đất. Không thấy cái dù của phi công... Qủa thật nhìn cuộn khói lúc máy bay rớt... Bị bắn ngay đầu, họ chẳng kịp nhảy dù... Không như loại OV10 sử dụng loại ghế thoát hiểm tự động. Chiếc O2 trường hợp khẩn phi công phải mở cửa nhẩy dù... Sự bạo tàn của cuộc chơi chiến tranh, với ai cho là thích thú, riêng tôi lúc này lòng chán nản, dạ hoảng kinh như đang ngồi trên lửa. Mọi liên lạc đã bị cắt đứt. Toán nằm bẹp chịu trận...Hai bên mục tiêu ba máy bay oanh kích vẫn tiếp diễn những màn bổ nhào trút xuống bom đạn. Tôi tự hỏi và nghĩ lại, không nghe tiếng phòng không sao chiếc O2 vô cớ lại bị trúng đạn...Một bí mật nào đó cần được sáng tỏ bởi nhân viên phòng Hành-quân... Ba máy bay lúc này thay đổi chiến thuật... Không oanh kích dồn dập mà quan sát
kỹ mục tiêu rồi mới tấn công. Hiển nhiên cũng như chúng tôi đang chờ một sự gì đó... Hướng tây sau cái bốc lên như mũi tên, máy bay F100 dựng đứng rồi tiếng nổ loại bom 500 cân rung chuyển mặt đất bắn tung lên rất cao bụi đất và khói lửa mịt mù... Tiếp sau hàng loạt tiếng nổ long trời to rồi nhỏ, nhỏ rồi lại to xen kẽ... Kho đạn dược của địch trúng bom phát nổ... Mặt đất liên tục rúng động, áp lực không khí đè nặng gây khó thở. Thiếu úy Điệp mặt xanh tái ngửa cổ hít thở, miêng giơ ra cái răng khểnh như nanh. Trần Quang đã đen giờ lại đen thêm. Châu tay ôm lấy ngực mặt nhăn nhó...Tiếng xè xè trong máy làm tôi bừng tỉnh, sau cái ảo ảnh dấu hết...Mặc, tôi đứng bật lên tay chân làm động tác thể dục, hít thở nhẹ nhàng cảm thấy thoải mái... Ngồi xuống tiếp tục chịu trận. Trong máy đã có tiếng gọi tên, chụp vội cái ống nghe tôi trả lời... Một sự trấn an, năm phút nữa tôi sẽ đến... Kho đạn của địch vẫn ầm vang không dứt thi thoảng có tiếng nổ lớn rung động...Hai chiếc A1 vẫn dán sát vào mục tiêu phía bắc đặt súng phòng không...Nhưng tới giờ phút này chúng tôi không còn nghe tiếng súng phòng không. Họ đang cố gắng tìm vị trí đặt súng, chiến thuật tấn công và phát hiện đang được áp dụng. Covey đang trên đầu gọi tôi. "India alpha đây Kilo hotel, chuẩn bị triệt xuất bằng câu dây...rõ trả lời." "Kilo hotel, toán đã sẵn sàng". Hai đai dây dù qua háng đã được chúng tôi gài vào đúng vị trí của nó, trở thành liền lạc ôm lấy người từ vai đến qua mông...Ngưới ta thiết kế riêng cho cái dây đeo đạn và bình nước bằng dây đai dù dẹp bản, mà khi sử dụng để câu dây thì chỉ gài móc hai sợi dây dù qua háng. Đoàn trực thăng bay trên cao, thêm hai A1 đang bay song song như anh em sinh đôi. Sáu Kingbee, bốn UH1 Huey và hai Huey Gunship... Covey bay thấp đang cố phát hiện xác chiếc O2... Quần đảo nhiều vòng, hai chiếc Gunship đang xạ kích loạt rocket đầu tiên xuống mục tiêu phía bắc. Một chiếc Huey tách đàn. theo sau chiếc Gunship yểm trợ đến thẳng chỗ chúng tôi. Từ trực thăng bốn sợi dây câu được thả xuống. Móc hai cái móc sắt từ hai vai vào móc dây câu... Thiếu úy Điệp nhìn kiểm soát xong, ra hiệu trực thăng bốc lên... Loạt đại liên và đạn M79 (40ly) tự động cày phá dưới đất... Từ bầu trời nhìn về phía Covey vẫn đang có vẻ chưa tìm thấy xác chiếc O2. Sáu chiếc Kingbee bay trên cao như chờ lệnh... Thế rồi càng lúc càng xa theo trực thăng bay thả chúng tôi về nơi xuất phát... Căn cứ Quảng-trị. Trực thăng Kingbee đang lần lượt đáp xuống bãi. Đổ xuống Trung đội gác đài tiếp vận Hickory... Người ta điều động ngay Trung đội không tác chiến này vào việc gấp rút lấy xác phi công bị rơi. Toán chúng tôi được lệnh trở về CCN Đà nẵng, sáu chiếc Kingbee sẵn sàng đưa chúng tôi về... Hỏi người xạ thủ (Mê vô) trên Kingbee. Anh ta nói rằng rừng quá rậm nên chưa thể lấy xác người phi công và Đại úy Vỹ, sĩ quan không thám... Một nỗi buồn chợt đến như thay lời vĩnh biệt Đại úy.


Hài Đen Chiến Đòan 1 Xung Kích

 http://nkt40.blogspot.co.uk/2012/05/loi-ho-ai-uy-nguyen-cao-vy.html?spref=fb

0 comments:

Post a Comment

Di sản VNCH: Nền văn minh đã thắng “chế độ man rợ”!

Một biến thể phụ COVID-19 mới xuất hiện, mang tên Arcturus.

 Biến thể phụ Arcturus mới, lần đầu tiên được xác định “có mặt” và lây lan mạnh ở Ấn Độ hồi Tháng Ba. Tại Hoa Kỳ, Arcturus hiện chiếm khoảng 6% trong số ca nhiễm COVID-19.