Trong thư mời truyền thông quốc tế, HRW nhấn mạnh, “Bất an công cộng: Những cái chết trong đồn công an và sự tàn bạo của công an Việt Nam”. Phúc trình ghi chép những vụ sát hại và những cái chết không được giải thích trong đồn công an; các trường hợp được giải thích là tự tử đáng ngờ khi bị bắt về đồn công an; và nạn công an tra tấn, đánh đập người bị bắt giữ hay các nghi can, kể cả trẻ em.
Ô. Phil Robertson Phó Giám đốc phụ trách khu vực Châu Á của HRW, người mở cuộc họp báo nói, HRW đã mất gần 4 năm (từ tháng 08/2010 đến tháng 07/2014) để thu thập dữ liệu, bằng chứng để đúc kết bản phúc trình. Phúc trình cho biết “Nạn bạo hành trong tù xảy ra khắp 44 trên tổng số 58 tỉnh của Việt Nam và ở cả 5 thành phố lớn. Con số những người được cho là chết vì bệnh tật trong khi giam giữ lớn đến mức đáng ngạc nhiên, dù nhiều người trong số họ đang trẻ khỏe, trong độ tuổi 20 và 30. Tình trạng bị chấn thương trong thời gian bị công an giam giữ cũng thường xuyên được ghi nhận ở khắp các địa phương trong cả nước.”
HRW nhận định, nguyên nhân do phía công an đưa ra để giải thích những cái chết của những người bị giam thường khiến người ta nghi ngờ và có cảm tưởng về sự bao che có hệ thống của Đảng Nhà Nước CSVN. Phúc trình nhận thấy báo chí trong nước đưa tin về những sự vụ này “một cách không đồng đều, gây ra những mối quan ngại nghiêm trọng về tác động tiêu cực của tình trạng báo chí bị chính quyền kiểm soát.” Chính công an cho biết là hàng chục người, trước đó khỏe mạnh về thể chất lẫn tinh thần, đã tự tử bằng cách treo cổ hoặc bằng những cách khác. HRW đề nghị Việt Nam “nên để cho báo chí làm công việc điều tra và đưa tin về những vụ lạm quyền của chính quyền”. Ông Robertson cho rằng: "Báo chí độc lập có thể giúp đưa ra ánh sáng những vụ việc dễ bị ỉm đi.” Một mặt, HRW kêu gọi nhà cầm quyền VN khẩn cấp đưa ra chính sách không dung thứ đối với hành vi bạo hành của công an, huấn luyện tốt hơn cho công an ở tất cả các cấp, đặc biệt là cấp xã, và lắp đặt hệ thống máy ghi hình ở những nơi thẩm vấn và tạm giam. Mặt khác, HRW kêu gọi nhà cầm quyền cũng cần tạo điều kiện tăng cường vai trò của trợ giúp pháp lý đối với những nghi can và người bị tạm giữ, đồng thời bảo đảm tự do ngôn luận của nhà báo và trên mạng internet. HRW cũng đề nghị Việt Nam thành lập một ủy ban độc lập để xem xét và điều tra tất cả các khiếu tố về bạo hành của công an một cách nhanh chóng, vô tư.
Hầu hết những người theo dỏi thời cuộc và người dân VN lâu nay rất thướng thấy công an của Đảng Nhà Nước CSVN càng ngày càng tàn ác với dân, người dân nào vô phước lọt vào tay công an thì kể như vào cửa tử, từ bị thương tới chết. Trong khi đó Đảng Nhà Nước cũng như toà án của Đảng Nhà Nước không có biện pháp sửa chữa, trừng trị nào tương ứng, trái lại im lặng như thị thiềng cho công an CSVN ngang tàn, độc ác với dân. Mũi vại lái phải chịu đòn, người dân VN nghĩ công an tàn ác với dân là – do Đảng, vì Đảng CSVN.
Công an CS đích thân đánh đập, bắn giết dân bằng nhiều thứ vũ khí như má trắc, súng điện, súng đạn, mà công an còn dùng du đãng, côn đồ người Việt trong nước gọi là “xã hội đen” để hành hung, sách nhiễu, làm nhục dân chúng, nhất là những nhà bất đồng chính kiến. Theo nhận xét của Bộ Ngoại giao Mỹ ghi nhận trong phúc trình Nhân Quyền năm 2010, hành động trái luật, trái đạo lý đó của công an,Đảng Nhà Nước thường bỏ qua, không trừng trị thích đáng.
Sở dĩ công an CS ngang tàn, ác độc với dân như vậy – là do Đảng CSVN. Đảng đã thuần hoá họ với nhiều đặc quyền đặc lợi, quá đầy đủ, sung sướng, và mặc thị dành cho họ một chỗ đứng cao hơn pháp luật, cho họ sữ dụng mọi phương tiện công quyền. Bù vào đó công an phải làm công cụ riêng cho Đảng CSVN, với nhiệm vụ “chủ yếu” là bảo vệ Đảng Cộng sản với bất cứ giá nào.
Chính công an tự hào, hãnh diện về nhiệm vụ và hành động tàn ác này. Nên gần đây nhân dịp kỷ niệm 80 năm ngày thành lập đảng CSVN, công an đưa ra khẩu hiệu, treo trước Bộ Công an số 44, Yết Kiêu ở thủ đô Hà nội, “Công an nhân dân chỉ biết còn Đảng, còn mình”.
Mà Đảng CSVN thì lúc này hơn lúc nào hết thấy quyền bính của mình bị người dân thách thức từ hình thức đến nội dung, tận gốc rễ, từ bắc chí nam. Từ khi mở cửa cho đầu tư nước ngoài vào và chuyển sang kinh tế thị trường, dân bớt cùng khổ, có ăn hơn muốn có được đối xử có nhân vị hơn, muốn “đổi đời” hơn đúng theo qui luật cách mạng dân quyền. Cách mạng thường xảy ra khi người dân khấm khá hơn, muốn tốt đẹp hơn nữa; chớ cách mạng ít xảy ra khi người dân cùng khổ.
Người dân Việt bây giờ hầu hết thành “dân oan”. Dân oan không chỉ trong nông dân, công nhân, thị dân bị CS dùng thủ tục qui hoạch trưng thu đất của dân trả rẻ mạc như cướp của dân rồi lấy đó bán cho các công ty hay làm vốn hùn với công ty ngoại quốc giá mắc hơn cả trăm lần. “Dân oan” bây giờ là toàn dân, ai cũng có thể bị công an sách nhiễu, đánh đập, làm tiền, vu oan giá hoạ.
Đảng CS cố bám lấy quyền hành độc tài đảng trị toàn diện của Đảng trên dân chúng và xã hội VN. Công an là cánh tay mặt của Đảng để làm việc đó, biến chế độ CS không phải thành cảnh sát trị mà siêu cảnh sát trị. Do đó công an, cảnh sát càng hung hăng bảo vệ đảng, tàn ác với dân, Đảng càng bao che cho công an cảnh sát bằng bất hành động. Công an cảnh sát được thế của Đảng càng lộng quyền, lộng hành, phi pháp. Đảng mặc thị cho công an dùng côn đồ tiếp tay trấn áp dân. Đảng bao che cho công an. Hầu hết những trường hợp công an bạo hành tàn nhẫn được ghi nhận, không có tin tức nào thông báo việc một nhân viên cảnh sát nào bị tòa án kết tội vì hành động của họ. HRW ghi nhận hầu hết các trường hợp dân thưa gởi công an, cảnh sát, đều “xử lý nội bộ” thôi. Nên vô phúc ai sa vào tay công an là “ từ bị thương tới chết”, kể cả người có học, luật sư, bác sĩ, nhà báo dân đen, tứ thành thị, chí nông thôn, suốt từ bắc chí nam, qua trung, lên cao nguyên.
Phúc trình của HRW là một báo động toàn cầu về tệ trạng vi phạm nhân quyền của VNCS. Tệ trạng công an CSVN ác với dân, làm chết hay bị thương người dân ngay trong đồn công an, phúc trình về Nhân Quyền trên Thế giới của Bộ Ngoại Giao Mỹ cũng đã nhiều lần lên tiếng./.
0 comments:
Post a Comment